Sở Thiên Lê lấy được điện thoại mới, cô nhìn thấy hồng bao của Hạ Chính Hợp trong nhóm gia đình, cô không hề khách khí mà mở ra rồi nhận lấy, sau đó lại tràn đầy mong đợi nhìn Hạ Thời Sâm, sau đó lại giở trò cũ ra nói: “Anh, nghèo nghèo, hồng bao.”
Hạ Thời Sâm: "..."
Sự mất mát của Hạ Thời Sâm trong nháy mắt bị cuốn trôi, cậu ấy nghe xong thì ngượng đến mức da đầu tê rần, đột nhiên rất muốn bị gạt ra ngoài.
Hạ Chính Hợp cười ha hả nói: "Con cũng rất biết chọn người đấy, Thời Sâm còn giỏi hơn ba nhiều, nghe chú hai nói gần đây lợi nhuận chứng khoán khá tốt?"
Hạ Thời Sâm khiêm tốn nói: “Cũng tạm mà thôi.”
Sở Thiên Lê nghe vậy thì cô lại càng mong đợi hơn, ánh mắt trong sáng nhìn cậu ấy giống y như động vật nhỏ đòi ăn vậy.
Hạ Thời Sâm sợ bị cô làm cho ngượng một lần nữa, cậu ấy mặt không biểu cảm nhập mật mã vào, sau đó trực tiếp phát hồng bao cho cô. Thế này đúng thật là không có bao nhiêu tiền, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Sở Thiên Lê khoái trá nói: "Cám ơn anh."
Hạ Thời Sâm cạn lời, đầu ngón tay hơi run rẩy, không muốn gửi hồng bao mà chỉ muốn đánh cô.
Sở Thiên Lê cầm điện thoại cùng với nhận lì xì xong thì phóng lên trên tầng nhanh như một làn khói, định trở về phòng bắt đầu mua đồ.
Dư Tân cũng rời khỏi bàn, trong phòng ăn chỉ còn lại hai ba con, Hạ Chính Hợp quan tâm nói: “Hôm nay ở trường thế nào?”
Hạ Thời Sâm: “Không có gì đặc biệt, chỉ là…”
Hạ Thời Sâm chợt do dự, không biết nên miêu tả như thế nào. Cậu ấy muốn nói rằng thái độ học tập của Sở Thiên Lê không đàng hoàng, nhưng trình độ vật lý của cô lại tốt hơn mình, đến bây giờ cũng khiến cậu ấy khó mà chấp nhận nổi.
Cuối cùng, Hạ Thời Sâm cũng không thêm mắm dặm muối gì mà nói công bằng: “Em gái có chút học lệch môn, chênh lệch tốt xấu quá lớn.”
Hạ Chính Hợp cũng không bất ngờ mà chỉ ôn hòa nói: “Lúc trước con bé ở trường học bình thường, chắc chắn không có thành tích tốt như con, bây giờ vừa mới chuyển tới đây, con đừng yêu cầu quá cao với con bé, tốt xấu gì cũng phải để cho con bé thích ứng đã.”
Sắc mặt của Hạ Thời Sâm đen sì, cô còn chưa thích ứng xong đã như thế này rồi, thích ứng xong thì há chẳng phải là treo cậu ấy lên mà đánh ở tất cả các phương diện à.
Hạ Chính Hợp: “Ba và mẹ con quan sát một phen, hình như Thiên Lê không có hứng thú với nghiên cứu kinh doanh, chắc hẳn con bé sẽ không thi cùng một trường đại học với con, biết đâu tương lai lại có chuyên ngành mà mình thích.”
Từ khi còn nhỏ Hạ Thời Sâm đã cực kỳ hứng thú với việc kinh doanh, Hạ Chính Hợp và Dư Tân cũng lắng nghe và ủng hộ. Bọn họ không có cách bồi dưỡng ra người thừa kế, có con cái của vài gia tộc không có đầu óc kinh doanh, tự có nhân sĩ chuyên nghiệp hỗ trợ xử lý, không nhất định cứ phải người nhà mình giải quyết.
Sở Thiên Lê bây giờ không lo cơm ăn áo mặc, cô cũng có thể có nhiều lựa chọn hơn, có lẽ không giống như Hạ Thời Sâm.
Sắc mặt Hạ Thời Sâm hơi khựng lại, cậu ấy bị ba thuyết phục, tâm trạng cũng cân bằng trở lại, cậu ấy đáp một tiếng: “Con biết.”
Cả ngày Sở Thiên Lê đều nhắc tới những thứ kỳ lạ, không có tư duy kinh doanh quản lý ưu tú, ít nhất là ở phương diện này sẽ không thay thế được cậu ấy.
Bên trong phòng ngủ, Sở Thiên Lê đã nghiên cứu xong điện thoại mới, cô add wechat của Đàm Mộ Tinh trước, phát hiện ảnh đại diện của cậu là ảnh anime một con gấu trắng, xuất xứ từ bộ phim hoạt hình 《 Tiệm cà phê gấu trắng 》.