Đàm Mộ Tinh lời của cô khơi lên gợn sóng trong lòng, tiêu hóa bập bõm: "Thì ra là thế."
Sở Thiên Lê nói chậm rì: "Có điều mình khá lười. Cậu cần phải nỗ lực thêm vì tình hữu nghị của hai ta. Mình chỉ thêm thắt chút thôi."
Đàm Mộ Tinh: "?"
Đàm Mộ Tinh: "Cậu thoạt như thầy bói rởm với kẻ lừa đảo ấy."
Sở Thiên Lê: "Tự tin chút, bỏ chữ "thoạt" đi."
Đàm Mộ Tinh: "..."
Trong nhà ăn được trang trí xa hoa, Đàm Mộ Tinh dẫn Sở Thiên Lê đi nhận bữa cơm đầu tiên ở trường. Cậu ấy gọi cho cô những món ăn nổi trội, tiếp theo lấy bộ khay cơm xếp hàng múc đồ ăn cho cô, suốt quá trình luôn dịu giọng hiền hòa, săn sóc tỉ mỉ.
Sở Thiên Lê cảm thán: "Cậu đem đến cảm giác ấm áp tình mẹ."
Đàm Mộ Tinh nghe vậy thì sửng sốt. Ánh mắt cậu ấy trở nên ảm đạm, lại thấy vẻ mặt bình thản của cô, bèn lấy hết can đảm nói: "Mình không thích kiểu ví von này cho lắm"
Sở Thiên Lê ngạc nhiên ra mặt: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Đàm Mộ Tinh do dự một lát, cuối cùng vẫn nói thật, giọng nhỏ xíu: "Bởi vì bình thường mình thích làm đồ handmade. Nam sinh trong lớp thấy, nói mình giống nữ sinh."
Đám người Vương Tranh luôn cười chê Đàm Mộ Tinh nữ tính, hiển nhiên đã khiến cậu ấy hơi nhạy cảm với một số câu từ.
Sở Thiên Lê ngạc nhiên: "Cậu còn biết làm đồ handmade nữa á? Làm những gì vậy?"
Đàm Mộ Tinh: "... Kiểu như đan khăn quàng cổ, vá áo và một số thứ khác."
Sở Thiên Lê: "Vậy trình độ của cậu có đến mức tự may đồ được hoàn toàn không?"
"Có, tự thiết kế, tự may đan..." Đàm Mộ Tinh thấy cô không xa lánh thì cũng bất ngờ hỏi: "Cậu không thấy kỳ quặc sao? Kiểu mình lại đi thích làm mấy thứ đó ấy?"
Sở Thiên Lê: "Không kỳ quặc. Biết may vá quần áo chẳng phải siêu giỏi sao, hơn nữa giống nữ sinh thì không tốt chỗ nào?"
"Người chỉ có tính chất đặc biệt nào đó thì sẽ không hoàn hảo. Giống như có người chỉ biết lấy chòm sao Thái Dương ra định nghĩa bản thân mà chẳng hề hay biết trên người mỗi người đều có sức mạnh của mười hai chòm sao." Sở Thiên Lê ung dung nhún vai: "Cậu là nam sinh mà còn giống nữ sinh chứng tỏ cậu rất trọn vẹn, đó là lời khen cho cậu đấy!"
Đàm Mộ Tinh chưa từng nghe cách nói này. Trước đây cậu ấy luôn cho rằng đó là sự mỉa mai xấu xa, giờ cô lại gọi đó là sự trọn vẹn. Sau mấy giây trầm ngâm, cậu dịu giọng nói: "Cậu giỏi khích lệ người khác thật đấy. Vậy thì mình sẽ xấu hổ."
Bọn họ mới quen chưa bao lâu, cô đã tâng bốc cậu ấy lên tận trời cao.
Sở Thiên Lê đuối sức nói: "Đây là số phận của nhà chiêm tinh học ư? Nói thật lại bị đối phương coi thành lời nói dối."
Đàm Mộ Tinh mím môi, hiền hòa nói: "Nhưng có câu cậu nói không sai. Có lẽ chúng ta sẽ làm bạn được thật."
Cô là người đầu tiên nói với mình như vậy, thậm chí còn khiến cậu ấy bắt đầu tin tưởng vào lời của sao trời.
Hai người múc thức ăn xong thì ra tìm bàn trống ngồi, bắt đầu vui sướиɠ hưởng thụ, còn tán gẫu về chuyện lặt vặt hàng ngày ở trường.
Trong nhà ăn có đông đảo học sinh các khối tụ tập. Bàn bên cạnh của Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh là nhóm nữ sinh cùng lớp đang ríu rít chuyện trò. Tiếng tán gẫu của họ bay tới theo gió, rơi hết vào tai Sở Thiên Lê.
"Nhưng chòm sao của cậu rất xứng đôi với cậu ấy, hơn nữa đôi bên đều có thiện cảm với nhau, không ở bên nhau thì tiếc quá!" Khâu Tình Không vừa phấn khởi thúc giục, vừa cầm điện thoại tìm tòi: "Mình thấy weibo Zodiac cũng nói tuần này cậu có vận đào hoa.