Sau Ly Hôn, Tổng Tài Trở Nên Lo Âu

Chương 8: Không Còn Gia Đình

"Sao không lái xe?" Bạch Khanh lạnh lùng hỏi: "Chẳng phải Vân Tử Du đang đợi anh sao?"

Mặc Kiêu vốn định cho cô ngồi ghế trước.

Nhưng khi cô nói vậy, Mặc Kiêu liền khởi động xe.

Trên đường về, cả hai không nói lời nào.

Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Mà Mặc Kiêu cho rằng, tất cả đều là do Bạch Khanh.

Nếu cô ngoan ngoãn như trước đây, họ sẽ không cãi nhau.

Nửa đường, điện thoại của Mặc Kiêu lại reo lên.

Vẫn là Vân Tử Du gọi đến.

"Em nói gì, anh qua ngay đây!" Mặc Kiêu đột nhiên dừng xe, nói với Bạch Khanh: "Xuống xe, lát nữa anh bảo Triệu Đằng đến đón em về."

Bạch Khanh không nhúc nhích.

"Xuống xe." Mặc Kiêu lạnh lùng ra lệnh.

"Bây giờ là mười giờ rưỡi tối, anh muốn vứt bỏ một người phụ nữ như em bên lề đường sao?" Ngực Bạch Khanh đau nhói.

"Triệu Đằng sẽ đến ngay, năm phút nữa." Mặc Kiêu thản nhiên nói.

Tim Bạch Khanh thắt lại, sắc mặt tái nhợt.

Cô cắn môi, bước xuống xe.

"Năm phút nữa, Triệu Đằng sẽ đến, em ngoan ngoãn đợi ở đây." Mặc Kiêu dặn dò.

Bạch Khanh cúi đầu không nói lời nào.

Cho đến hôm nay, cô ấy không muốn nói bất cứ điều gì.

Cho dù anh không hề có chút tình cảm nào với cô.

Nhưng vì lý do an toàn, anh cũng nên hiểu, bỏ rơi một cô gái như cô trên đường nguy hiểm như thế nào.

Nhưng anh ta cứ như vậy vứt bỏ cô.

Mặc Kiêu nhìn cô một cái, không biết vì sao, bộ dáng cô cúi đầu, khiến anh có chút khó chịu.

Nhưng di động lại vang lên.

Vân Tử Du cần anh.

Anh không chần chừ, lái xe đi ngay.

Nước mắt Bạch Khanh rơi lã chã.

Nhỏ xuống đất.

Năm phút sau.

Triệu Đằng đến đón người.

Nhưng trên đường lớn không có một ai.

Thiếu phu nhân đâu?!

Triệu Đằng có số điện thoại của Bạch Khanh, anh gọi điện cho cô.

Nhưng điện thoại của Bạch Khanh không thể gọi được.

Triệu Đằng bỗng chốc cảm thấy không ổn, anh ta gọi điện cho Mặc Kiêu.

"Đã đón được người chưa?" Mặc Kiêu giọng trầm thấp: "An toàn đưa cô ấy về nhà, nếu cô ấy đói, cho..."

"Tổng tài, thiếu phu nhân không thấy đâu ạ." Giọng Triệu Đằng run run.

"Không thấy?" Mặc Kiêu nhíu mày.

"Đúng vậy." Triệu Đằng có chút bối rối: "Đường lớn không có ai, tôi gọi điện cho cô ấy nhưng không thể liên lạc được."

"Phái thêm người đi tìm." Mặc Kiêu trầm giọng: "Phải tìm bằng được!"

Nếu Bạch Khanh xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao?

"Được." Triệu Đằng cúp điện thoại, lại gọi thêm vài người đến cùng tìm kiếm.

Nhưng trong phạm vi mười kilomet, họ đã tìm kiếm, vẫn không có ai.

Triệu Đằng tra lại camera giám sát.

Không tra không biết, tra một cái lại hoảng sợ.

Quả nhiên Bạch Khanh đã gặp phải kẻ xấu.

Có một người đàn ông say khướt, kéo cô vào một con hẻm nhỏ.

Triệu Đằng sắc mặt trắng bệt gọi điện cho Mặc Kiêu.

Mặc Kiêu sững người, "Tôi đến ngay!"

Nói xong, anh đứng dậy định đi.

Vân Tử Du nắm lấy vạt áo anh, "Mặc Kiêu, sao vậy?"

"Bạch Khanh xảy ra chuyện rồi." Mặc Kiêu trầm giọng.

"Xảy ra chuyện gì?" Vân Tử Du mím môi, "Có phải vì cô ấy không muốn ly hôn nên cố ý làm vậy không?"

"Không thể nào." Mặc Kiêu vô cùng chắc chắn.

Bạch Khanh rất đơn thuần, cô không nghĩ ra cách này.

"Vậy tốt, anh đi sớm về sớm, em đợi anh." Vân Tử Du trầm giọng nói.

Mặc Kiêu gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Vân Tử Du cắn môi, Bạch Khanh, thủ đoạn của cô quả nhiên không ít!

Nhưng vô ích thôi.

Mặc Kiêu là của tôi.

Mặc Kiêu đến nơi Bạch Khanh gặp chuyện.

Triệu Đằng đưa cho anh một chiếc điện thoại: "Tổng tài, là của thiếu phu nhân, trên đó có dính máu."

Toàn thân Mặc Kiêu lạnh buốt: "Tìm! Phải tìm thấy người sống, không tìm thấy người sống thì phải tìm thấy xác!"

"Vâng!" Triệu Đằng gật đầu, sau đó lập tức chỉ huy những người khác tìm kiếm lại một lần nữa cẩn thận hơn.

Mặc Kiêu xiết chặc tay, khớp xương trắng bệch, anh tuyệt đối không được để cô xảy ra chuyện gì.

——

"Đến ngay!" Uông Kỳ mở cửa, nhìn thấy Uông Quân ôm một người phụ nữ đầy máu, hoảng sợ.

"Đừng nói nhảm, tránh ra!" Uông Quân trầm giọng nói.

Uông Kỳ tránh ra.

Uông Quân ôm Bạch Khanh đặt cô lên ghế sofa.

Uông Kỳ đi đến, "Đây là... Bạch Khanh?!"

"Ừ." Uông Quân nhìn cô, "Lấy khăn đến đây."

"Được!" Uông Kỳ đi vào nhà vệ sinh, lấy một chiếc khăn ướt đưa cho Uông Quân: "Anh, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Anh đến tìm em, trên đường đi nhìn thấy cô ấy bị một kẻ say rượu bắt nạt, nên anh đã cứu cô ấy, cứu rồi mới phát hiện ra là Bạch Khanh." Uông Quân lau mặt cho Bạch Khanh.

"Máu này?" Uông Kỳ cau mày.

"Là của tên say rượu, cô ấy không bị thương." Uông Quân âm trầm nói.

"Anh trai, anh không nên đưa cô ấy đến bệnh viện sao?" Uông Kỳ khoanh tay.

"Trước khi hôn mê, cô ấy đã cầu xin anh đừng đưa cô ấy đến bệnh viện." Uông Quân trả lời.

"Tại sao?" Uông Kỳ không hiểu.

"Làm sao tôi biết?" Uông Quân bất lực, "Anh giao người cho em rồi, anh đi đây."

"Anh trai, anh đi đâu vậy, cả người đầy máu thế này, người khác nhìn thấy còn không báo cảnh sát sao?" Uông Kỳ lo lắng.

"Anh là cảnh sát, báo cảnh sát cái gì?" Uông Quân lạnh lùng nói: "Anh đến đồn cảnh sát để tra cứu thông tin, rồi gọi điện cho gia đình Bạch Khanh."

Ánh mắt Uông Kỳ tối sầm lại: "Cô ấy còn gia đình sao? Cô ấy giống như chúng ta, đều đã mất cha mẹ."

Uông Quân trầm giọng nói: "Vậy cũng phải tra cứu."

Bởi vì lúc nãy khi Bạch Khanh hôn mê, cô ấy liên tục gọi tên "A Mặc".

Có lẽ "A Mặc" là người thân của cô ấy, có thể là bạn trai.

Cũng đúng, đã nhiều năm không gặp, việc cô ấy có bạn trai cũng không có gì lạ.

Nhưng anh lại có chút buồn.

Uông Quân đi rồi.

Lúc đi anh dặn dò, "Nếu Bạch Khanh tỉnh dậy, em hỏi xem nhà cô ấy còn ai nữa, rồi gọi điện thoại cho người nhà đến đón. Nếu cô ấy không chịu nói, cũng đừng miễn cưỡng."

Uông Kỳ nhìn khuôn mặt Bạch Khanh, thở dài.

Cô cầm khăn lau mặt cho Bạch Khanh, không ngờ Bạch Khanh lại mở mắt ra.

"Cậu tỉnh rồi!" Uông Kỳ vui mừng.

Bạch Khanh ngẩn người ra, cô nhìn khuôn mặt Uông Kỳ: "Tiểu Kỳ?"

"Yo, còn nhớ tôi à?" Uông Kỳ trêu chọc, "Còn tưởng sau khi được nhà họ Mặc nhận nuôi, cậu sẽ không quen biết người bình dân như tôi nữa chứ."

Bạch Khanh khựng lại: "Tôi không được nhà họ Mặc nhận nuôi."

"Thôi kệ đi, dù sao cậu cũng đã tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Uông Kỳ quan sát cô.

Mấy năm không gặp, Bạch Khanh vẫn xinh đẹp như vậy.

"Tôi ổn." Bạch Khanh mím môi: "Đây là đâu?"

"Nhà tôi." Uông Kỳ giải thích, "Cậu được anh trai tôi cứu. À, anh ấy dặn dò khi cậu tỉnh dậy thì gọi điện cho người nhà, để họ khỏi lo lắng."

Bạch Khanh bỗng tỉnh ra: "Tôi không còn gia đình."

Sau khi ly hôn với Mặc Kiêu, cô đã chẳng còn gì nữa.

Uông Kỳ khựng lại, nét mặt u buồn, "Đúng vậy, chúng ta đều không còn gia đình."

"Cậu còn có Uông Quân." Bạch Khanh nói.

Uông Kỳ thở dài, "Nói vậy, cậu có muốn gọi điện cho nhà họ Mặc không?"

Gọi điện cho nhà họ Mặc?

Như vậy Mặc Kiêu có thể tha cho cô sao?

Nếu bà nội Mặc và Thẩm Vãn biết được, giữa đêm anh ta vứt cô trên đường lớn, suýt chút nữa bị kẻ say rượu làm nhục.

Như vậy bà nội Mặc sẽ biết Mặc Kiêu đi cùng Vân Tử Du.

Mặc Kiêu e rằng lại càng không hài lòng với cô.