Rất lâu sau, ta mới nghe thấy Hạ Từ Thanh khó chịu đáp một tiếng.
Ta đưa mắt nhìn, hắn đã trở về dáng vẻ bình thường, cầm một cái quạt xếp giả bộ danh môn công tử, tựa như tuyết trắng trên Côn Luân Hư.
Biển sách mênh mông, không biết phải tìm tới năm nào tháng nào, nhưng chúng ta là người tu chân, mọi thứ đều cần duyên phận, ta không tin ông trời cho ta lấy được Thiên Diệp Hoa, gặp lại đại sư huynh lần nữa mà lại không cho ta cơ hội phá giải chuyện này.
Nhất định ta sẽ tìm được!
Tốc độ đọc sách của ta rất nhanh, Hạ Từ Thanh lại nhanh hơn rất nhiều, đầu ngón tay của hắn lật sách như gió cuốn, dùng linh thức dò xét nội dung.
Ta hít sâu một hơi, vùi đầu xuống đọc sách.
Khi ta ngẩng đầu lên, ngón tay Hạ Từ Thanh đã trở nên run rẩy.
Hạ Từ Thanh thở hắt ra, sắc môi tái nhợt, lần đầu tiên hắn ta kiên nhẫn hỏi ta: “Tiểu sư muội, rốt cuộc ngươi tìm quyển sách này để làm gì?”
Ta yên lặng nhìn hắn ta: “Cứu người.”
Hắn ta hỏi: “Nhất định phải cứu sao?”
Ta đáp: “Đúng vậy.”
Ta không nói thêm nhiều, vì đôi khi, ánh mắt còn truyền tải được nhiều thứ hơn lời nói.
Hạ Từ Thanh nhìn ta, sau đó cười rộ lên, lười biếng nói: “Vậy ta sẽ giúp ngươi… tiếp tục tìm kiếm.”
Hai mắt ta đã mỏi nhừ, hoa mắt nhìn vào sách, sau đó đọc được một dòng chữ “Huyết Mê Thuật”.
Ta lập tức tỉnh táo lại.
Khôi lỗi là thứ tà ác, người qua đời sẽ còn lại linh hồn, nhưng khôi lỗi không có, từ khi trở thành khôi lỗi thì sẽ không còn linh hồn nữa.
Thế là nó có một tên mới, gọi là Hoạt Tử Nhân.
Khôi lỗi được làm từ Huyết Mê Thuật, cần khôi lỗi cam tâm tình nguyện, còn yêu cầu có hồn phách khỏe mạnh.
Lấy máu người làm chất dẫn, phá nát toàn bộ lý trí của người đó.
Trạng thái của đại sư huynh bây giờ cũng không quá giống khôi lỗi.
Ta xé trang sách kia xuống, giấu vào trong ống tay áo, thở phào nhẹ nhõm.
Trang sách viết hơi chung chung, nhưng ít ra có còn hơn không.
Hạ Từ Thanh chống cằm nhìn ta, buồn bực nói: “Tìm được rồi?”
Ta đáp một cách chân thành: “Ừm, cảm ơn ngươi.”
Hạ Từ Thanh vươn tay ra, xoa nhẹ lên đầu ta, dáng vẻ hài lòng: “Lễ phép hơn nhiều.”
Ta do dự hỏi hắn: “Ngươi nói ngươi tới Phù Lăng Tông để chữa bệnh, là bệnh gì thế?”
Hạ Từ Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Côn Luân Hư quá lạnh, ở chỗ các ngươi ấm áp hơn một chút, nơi này cũng nhiều nữ đệ tử hơn, nhìn nhiều cũng thấy thư thái tinh thần.”
Nói dối!