Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Hồi 4 - Chương 1.2: Giúp ta tìm một quyển sách cấm

Con thỏ bám chặt vào tay ta, ta cưng chiều vuốt ve nó.

Hạ Từ Thanh dừng một chút, cắn răng nói: “Thành giao!”

Ta nghĩ con thỏ đang rất muốn khóc.

Nhưng Mật Các của Tàng Kinh Các không phải ai cũng có thể vào, ta tranh thủ thời gian các thủ vệ đổi ca, nhờ Hạ Từ Thanh thi triển Hỗn Độn Quyết giúp ta hóa trang, còn hắn ta lại trở thành tiểu đệ tử xách đồ cho ta.

Hạ Từ Thanh nín cười, ta thấy vậy thì vươn tay, cầm tấm gương đến.

Trong gương phản chiếu ra một gương mặt nhăn nhó, Hạ Từ Thanh đã biến ta thành Ngọc Dĩ chân nhân.

Ta cũng không nhịn được mà phì cười.

Thủ vệ mơ màng cho chúng ta đi qua, ta bắt trước giọng điệu của Ngọc Dĩ chân nhân, mất kiên nhẫn nói: “Hôm nay ta phải dùng Mật Các của Tàng Kinh Các, không được cho những người khác đi vào.”

Thủ vệ vâng vâng dạ dạ.

Thời gian để mở Mật Các quá dài, Hạ Từ Thanh chỉ có thể duy trì Hỗn Độn Quyết một thời gian ngắn mà thôi.

Mắt ta khẽ giật giật, thấy hai đầu ngón tay đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Hạ Từ Thanh lập tức vương tay ra, cầm lấy hai ngón tay đó của ta.

Thủ vệ trợn tròn mắt, sắc mặt quái dị.

Trong mắt người ngoài thì tiểu đệ tử mi thanh mục tú đang thân thiết nắm tay Ngọc Dĩ chân nhân.

Ta trách cứ: “Nhìn cái gì?”

Thủ vệ vội vàng quay đầu lại, liên tục tạ lỗi.

Cũng may, lối đi của Mật Các đã mở ra, Hạ Từ Thanh vội vàng đẩy ta vào trong lối đi có vòng xoáy giống như bọt nước kia.

Ta tưởng sẽ rơi rất lâu nhưng mà giây tiếp theo ta đã chạm chân lên mặt đất, cũng đúng lúc này, dáng vẻ của ta và Hạ Từ Thanh đã trở về như cũ.

Ta ngã trên người Hạ Từ Thanh, tóc của ta móc trên khăn lụa trắng của hắn ta, tay bị hắn ta nắm chặt.

Tay hắn ta lạnh buốt, không giống như người sống.

Hô hấp chúng ta rất gần nhau, ta chợt cảm thấy… nữ đệ tử Phù Lăng Tông khen hắn đẹp mắt cũng có đạo lý…

Hạ Từ Thanh lạnh lùng gỡ tóc ta ra khỏi khăn lụa: “Ngươi và kiếm của ngươi sắp đè chết ta rồi, mau đứng dậy!”

Ta hốt hoảng đứng dậy, suýt nữa làm cho khăn lụa che mắt của Hạ Từ Thanh rơi xuống.

Hắn ta ấn đầu ta xuống, kéo ta quay về, duỗi tay bảo vệ cẩn thận tấm lụa kia.

Hắn ta vừa giận vừa thẹn: “Triều Châu, ngươi đừng nhúc nhích!”

Ta không dám làm loạn, ta không biết lụa trắng này có ý nghĩa gì với hắn ta, lại có thể khiến hắn ta tức giận như vậy.

Cuối cùng, hắn ta buộc lại cẩn thận, ta mới được phép đứng dậy.

Ta nhìn Mật Các, sách trong đây nhiều không đếm xuể, cho dù đã được phân loại nhưng tên bìa lại rất lộn xộn.

Ta không kịp nhìn nhiều, vội nói với Hạ Từ Thanh: “Giúp ta tìm một quyển sách cấm dạy cách luyện khôi lỗi.”