Ta đến trả nhiệm vụ cho Nam Huyền Đường, sau đó trở về viện tử, sát vách vang lên âm thanh ồn ào, từ xa đã nghe thấy tiếng Hạ Từ Thanh thở hổn hển.
“Nhóc con, ngươi ăn hết Cỏ Phượng Hoàng của ta à?”
“Đến đây, hôm nay nhất định ta phải làm thịt ngươi!”
Từ trước đến giờ Hạ Từ Thanh rất khoa trương, ta nhảy lên bờ tường xem xét, trong viện của Hạ Từ Thanh, thiếu niên bịt mắt bằng lụa trắng đang đuổi theo con thỏ béo chạy quanh sân.
Hạ Từ Thanh không đuổi kịp, tức giận đến mức dùng phép thuật trói chân con thỏ lại.
Cũng may con thỏ này rất thông minh, ở một khắc cuối cùng nó nhảy lên tay ta, núp trong tay áo, không chịu ra ngoài.
Hạ Từ Thanh thấy ta tới, hắn ta ngừng lại, trút giận lên người ta: “Con thỏ này của ngươi cái gì cũng ăn sao? Đã thế lại còn chọn toàn thứ đắt tiền để ăn, ăn Thiên Sơn Tuyết Liên, ăn cả Cỏ Phượng Hoàng? Cá vàng, cá bạc nó đều ăn, nhưng ăn bao nhiêu kỳ trân dị thảo như thế mà chỉ tăng cân, không tăng thêm linh trí. Nếu ta là con thỏ này ta đã trở thành linh thú từ lâu rồi, ngươi giao nó ra đây, đêm nay ta sẽ làm thịt thỏ xào lăn, ăn tới ăn lui, mấy thứ kia lại trở về bụng ta cũng được.”
Ta mỉm cười: “Trẻ con không hiểu chuyện.”
Con thỏ “không hiểu chuyện” kia thò đầu ra, vểnh tai làm nũng với Hạ Từ Thanh.
Lửa giận của Hạ Từ Thanh giảm bớt, sau đó hừ lạnh ta một cái: “Sao ngươi lại giống như người phàm vây? Linh lực của ngươi đâu? Chẳng lẽ bọn họ nói là thật, ngươi không tu luyện được nữa?”
Lẽ ra tu vi của ta và Hạ Từ Thanh cũng không chênh nhau bao nhiêu, trên Kim Đan nhưng lại chưa tới Nguyên Anh.
Ta nói: “Bây giờ đúng là như vậy.”
Hắn ta nở nụ cười: “Không bằng ngươi đi tìm tiểu sư muội kia của ngươi đi, hình như cái gì nàng ta cũng biết, ngay cả chữa trị gân mạch cho đại sư huynh nàng ta cũng làm được, không chừng nàng ta có thể trị cả bệnh vặt này của ngươi đó…”
Giọng điệu của Hạ Từ Thanh vừa trào phúng vừa khinh miệt.
Ta đổi chủ đề: “Ta nghe nói, ở Côn Luân Hư có một công tử áo trắng, dung mạo tuyệt thế.”
Những lời này còn chưa nói xong, Hạ Từ Thanh đã nhếch môi lên.
“Nghe nói hắn ta đã nhìn qua thứ gì sẽ không mãi không quên.”
Hạ Từ Thanh đáp: “Đương nhiên.”
Mắt ta sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Vậy ngươi cùng ta đi tới Mật Các của Tàng Kinh Các một chuyến.”
Sợ hắn ta không đồng ý, ta nói thêm nửa câu: “Sau khi quay về ta sẽ giao con thỏ này cho ngươi.”