Có lẽ ta vẫn đến chậm một bước.
Đại sư huynh rất lâu rồi chưa nói nhiều như vậy, lập tức ho khan không ngừng.
Ta cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh buốt, nhưng vẫn cố mỉm cười với Vãn Nhĩ Nhĩ: “Thực sự cảm ơn sư muội.”
Vãn Nhĩ Nhĩ đặt tay lên xe lăn, tóc dài buông xõa của đại sư huynh và ngón tay trắng nõn của nàng ta quấn lấy nhau.
Ta cười nói: “Hay để ta đẩy đi.”
Quả nhiên, ánh mắt đại sư huynh sáng lên.
Vãn Nhĩ Nhĩ buông tay ra, đầu ngón tay hơi tê dại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Tóc của đại sư huynh đã bạc trắng, dù bây giờ huynh ấy chỉ mới hai mươi tuổi.
Ta đẩy đại sư huynh vào trong tông môn, trong lòng ta có tâm sự, không nói chuyện nhiều, phần lớn thời gian là Vãn Nhĩ Nhĩ vui vẻ kể chuyện, cả dọc đường không hề ngừng lại.
Ta chợt hiểu được vì sao Tạ Như Tịch thích ở chung với nàng ta.
Nàng ta giống như một đóa hoa mùa xuân, nở giữa trời đông giá rét.
Cánh hoa đào rơi trên vai, ta nhớ đến chuyện của đại sư huynh ở kiếp trước, khi đó Vãn Nhĩ Nhĩ đã đứng vững gót chân trong tông môn, lại tiện tay cứu được đại sư huynh đã lâu chưa ra ngoài.
Vì tuổi nhỏ, không khống chế được kiếm khí nên đại sư huynh đã tẩu hỏa nhập ma, gân mạch đứt đoạn, thần trí mơ hồ, bị giam trong trận pháp ở phòng trúc suốt bảy năm.
Vãn Nhĩ Nhĩ tìm được cách để khôi phục lại gân mạch cho đại sư huynh, khiến huynh ấy có thể đứng lên, có thể cầm kiếm.
Dừng lại ở đây thì cũng không có gì cả, nhưng đến cuối cùng, đại sư huynh lại trở thành khôi lỗi của nàng ta, trở thành một cỗ máy gϊếŧ người.
Kết quả là ta tự tay chém chết huynh ấy.
Một kiếm kia chẳng khác nào khoét thẳng vào tim ta.
Không ai nghĩ là Vãn Nhĩ Nhĩ có vấn đề, bọn họ chỉ cảm thấy đại sư huynh ở trong phòng trúc lâu như vậy nên đã phát điên.
Chỉ có trực giác của ta nói cho ta biết, vấn đề xảy ra trong quá trình chữa trị.
“Lần chữa trị tiếp theo là lúc nào?” Ta hỏi.
“Đêm mai.” Vãn Nhĩ Nhĩ đáp.
Ta gật đầu.
Đệ tử trên đường cũng ngạc nhiên nhìn ta, xì xào bàn tán: “Không ngờ Triều Châu sư tỷ thật sự không có linh lực, luyện tập lâu như vậy giờ lại chẳng khác gì người phàm, thật đáng tiếc.”
Cũng có vài lời không êm tai: “Thương hại nàng ta làm gì ? Tài nguyên quý giá nhất ở tông môn không phải đều dành cho nàng ta sao? Ngươi thương hại chính ngươi trước đi.”
Ta không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt đại sư huynh lại vô cùng khó coi, huynh ấy ngẩng đầu nhìn vào mắt ta: “Sư huynh sẽ mau khỏe lại, đến lúc đó muội muốn tu luyện thế nào cũng được, sẽ không ai dám nói muội nửa câu!”
Đây là hứa hẹn, những lời huynh ấy hứa với ta, huynh ấy chưa bao giờ làm trái.
Ta cúi người, đè nén chua xót và cảm động trong lòng, khẽ nói: “Được! Huynh phải mau khỏe lên, nhất định phải thật khỏe mạnh!”