Nhưng sự đời khó lường, bà ấy trải qua vô vàn tra tấn, cũng dần dần sinh ra oán hận với con trai mình, thần trí gần như điên loạn.
Ta lắc chuông gió rất mạnh, nhưng nó lại không phát ra âm thanh, thì ra chuông của nó bị hỏng rồi.
Mây đen kéo đến, bao phủ toàn bộ thị trấn.
Lòng bàn tay ta hơi nóng, ta hiểu lúc này chính là lúc thích hợp nhất để phá mộng.
Cây tỳ bà cũng không ở đây, nên cây tỳ bà không phải là điểm mấu chốt để phá mộng.
Vậy thứ gì liên tục xuất hiện trong ba ảo cảnh đây?
Đáp án vô cùng rõ ràng.
Ta vuốt Ngọc Long kiếm, trong lòng lại sinh ra chút do dự.
Trấn trưởng nôn nóng la lên: “Mau kéo bọn họ ra!”
Nhưng không ai dám tới gần, ai cũng thấy đứa trẻ bình thường bị nhốt trong tiểu viện này có vấn đề.
Ngọc Long kiếm thấy ma khí thì đã rung lên liên tục, không ngừng thúc giục ta, nhưng ta lại chần chờ, gió lớn ào ào nổi lên.
Tay nữ nhân bị ma khí xâm nhập, nháy mắt chỉ còn lại xương trắng, đứa trẻ bị ném trên mặt đất, đầu đã mọc ra sừng thú nho nhỏ, ma văn kéo dài lên tận mặt, hai mắt đen như mực, không còn chút thần trí nào.
Ta thở dài một hơi, hình như Ngọc Long kiếm muốn thoát khỏi tay ta, tự mình đi hàng ma.
Ta thu Ngọc Long kiếm vào trong Nạp Linh giới chỉ.
Mưa bắt đầu rơi xuống, ta đi về chỗ của hắn, khẽ nói: “Tiểu quỷ, ta dẫn ngươi tới một chỗ, ngươi đừng hóa thành ma nữa.”
Một bước, hai bước, ba bước, ma văn vẫn lan tràn trên mặt hắn, ma khí làm mặt ta bị thương, chảy cả máu.
Ta tay không tấc sắt, vẫn tiến lên trước: “Ngươi tên A Tố đúng không? Trước kia ta vô cùng ghét ma quỷ, nhưng hôm nay ta sẽ phá lệ vì ngươi một lần. Lẽ nào ngươi không muốn tới Phù Lăng Sơn sao? Ở đó có cây hoa đào rất đẹp, ta biết ngươi muốn có năng lực mạnh hơn để bảo hộ nương ngươi, nhưng ma lực trong cơ thể ngươi sắp ăn mòn thần trí rồi, có thể ngươi sẽ chính tay gϊếŧ chết nương của mình…”
Người xung quanh đã chạy tán loạn, ngay cả trấn trưởng cũng run rẩy trở về Lâm gia, chỉ còn nương của A Tố dựa vào l*иg giam, dịu dàng nhin hắn.
Có lẽ bà ấy vốn không muốn hắn thành ma nên mới ngàn dặm xa xôi đi tới đây cầu một đóa Thiên Diệp Hoa.
Nhưng giờ phút này, có lẽ bà ấy lại muốn hắn nhập ma, ít nhất, khi hắn mạnh lên hắn có thể bảo vệ chính mình, không còn là một quái thai suốt ngày bị nhốt trong tiểu viện nữa.
Bốn bước, năm bước, sáu bước, ta đã tới trước mặt hắn, mưa rơi trên mặt hắn, vằn đen bao phủ kín mặt.
Ta duỗi tay ra: “Tiểu quỷ A Tố, ta mang ngươi về Phù Lăng Sơn.”
Thiếu chủ Lý Ngư Châu cũng không phải nói ngoa, trong đan điền ta đã vận chuyển Ngọc Long quyết, linh lực đang phong tỏa cũng cưỡng ép vận hành, khiến kinh mạch trong người như muốn vỡ tan ra, nhưng ta không quan tâm, vẫn tiếp tục hướng về phía trước.