Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ta đã đứng ở Thiên Diệp Trấn, khác với lúc trước, ở đây không còn nắng chói chang nữa, mà bắt đầu đổ mưa phùn.
Nơi vốn nên là hoang mạc đầy cát bụi lại dần dần có chút cảnh sắc Giang Nam.
Ta cố kìm nén cảm xúc trong lòng, đi qua rất nhiều ngôi nhà, cửa đều được mở rộng, hình như người dân trong trấn không có ở đây, hình như bọn họ đã ra ngoài tham gia hoạt động gì đó.
Ta nhìn thấy xích sắt quấn trên người A Tố đều đã bị phá hoại, rối thành một đống, nhìn như đã bị rất nhiều người giẫm đạp, ngay cả chiếc chuông gió kia cũng bị ném trên mặt đất, ta cúi người nhặt nó lên.
Ta đi ra ngoài, cầm Ngọc Long kiếm đi đến nơi có tiếng người huyên náo, sau đó dừng chân ngơ ngẩn ở một ngõ nhỏ.
Một đám trẻ con vây chặt A Tố, gương mặt non nớt lộ ra vẻ ác độc.
Bọn chúng dùng cục đá nện vào đầu hắn, đấm đá thân thể nho nhỏ kia, hắn dốc sức phản kháng, nhưng hắn quá gầy yếu, không đủ sức để đánh lại đám trẻ con kia.
Đứa trẻ cầm đầu giẫm lên vai hắn, cười ha hả: “Đồ con hoang! Đồ quái vật!”
Trên đầu A Tố đều là máu, ta phát hiện ra, từ lúc bản thân bước vào dệt mộng đến nay, cả ba ảo cảnh đều nhìn thấy hắn chật vật như thế.
Lần đầu tiên, hắn bị nương hắn mất thần trí mà bóp cổ.
Lần thứ hai, hắn bị trói trên giường sắt lấy máu, ngửa mặt nhìn bầu trời màu lưu ly.
Lần thứ ba, hắn bị một đám trẻ con ức hϊếp.
Hắn ngẩng đầu lên, đứa trẻ này thật kỳ quái, hình như lần nào hắn cũng có thể nhìn thấy ta, miệng hắn ngập ngừng hai lần, ta không nghe rõ, rất lâu sau, ta nghĩ kỹ lại mới hiểu, hắn muốn nói hai chữ “xin lỗi”.
A Tố nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Đám trẻ đang đánh hắn bỗng dừng tay lại, con người luôn có ý thức với nguy cơ, đứa trẻ cầm đầu hơi run rẩy, vẫn cố giả bộ bình tĩnh mắng: “Từ lúc ngươi và nương ngươi đi vào thị trấn, ngươi biết nương ngươi dùng cách gì để nuôi ngươi không? Nương ngươi nói là đi tới Lâm gia làm việc, nhưng thực ra là đi bán thân, ha ha ha! Đều tại nương ngươi, nương ngươi quyến rũ toàn bộ nam nhân trên trấn nên hôm nay nữ tử trong trấn bắt nương ngươi đi diễu phố cũng là đáng đời!”
Đứa trẻ vừa dứt lời, A Tố chợt mở mắt ra, đôi mắt đen sì như nước ở quỷ vực, khiến cho ta cũng giật cả mình.
Ta suýt thì quên mất, đứa trẻ này cho dù gầy yếu thì cũng có một nửa huyết thống ma tộc.
Hắn giống như con thú nhỏ, bất ngờ đẩy đám trẻ kia ra, chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Ta cầm Ngọc Long kiếm đuổi theo, kết quả là tiểu quỷ này còn chạy nhanh hơn ta.
Ta trợn mắt nhìn hắn xông vào đường phố đông người, không biết giày trên chân hắn đã rơi từ bao giờ, đôi chân trần trắng như ngọc, nhưng trên đó lại có ma văn.
Hắn không kìm chế được nữa thì sẽ nhập ma mất!