Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Hồi 2 - Chương 5.4: Thị trấn này có gì đó rất quái lạ

“Trong sân có cây tỳ bà, năm ấy thê tử ta tự tay vun trồng, năm nay đã cao lớn đến vậy…” Xa xa có giọng nữ hát lên, hòa cùng với tiếng sáo trúc, hình như đang diễn tập cho tế điển.

Ca từ nghe rất dễ nhận, dù sao cả trấn này cũng rất hâm mộ sự thâm tình của trấn trưởng, nhiều năm như vậy, ông ta cũng không tái giá với người mới.

“Cây tỳ bà ngươi vừa thấy, trước kia được trồng trong viện của ta, về sau đáp ứng lời thỉnh cầu của dân chúng mới chuyển ra giữa trấn, Ta nghĩ nàng ấy biết mọi người vẫn nhớ đến nàng ấy thì sẽ rất vui vẻ.” Ta quay đầu, trấn trưởng đứng bên cạnh ta, nhìn về phía cái hố kia, nhẹ nhàng giải thích.

“Nàng ấy” trong lời ông ta chắc hẳn là mẹ của Lâm cô nương.

Ta hơi hoài niệm, mẫu thân ta từng làm bạn với ta tới năm bảy tuổi, bà ấy là một nữ quân xuất sắc của Lý Ngư Châu, chỉ là đôi khi bà ấy sẽ ngồi ngẩn người, ta biết bà ấy đang nhớ đến phụ thân của ta.

Ta đang định đáp lời, cuối hành lang lại có một bóng người mặc đồ trắng đi đến, Tạ Như Tịch vẫy tay với ta: “Triều Châu, đến đây.”

Ta vô thức đi về phía hắn, Tạ Như Tịch khẽ gật đầu với trấn trưởng, coi như chào hỏi.

Ta đi theo Tạ Như Tịch ra ngoài, ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, chân hắn dài, bước rất nhanh, cho nên ta luôn đi sau hắn hai bước, nhìn hoa hợp hoan nở đầy sân, trong lòng thầm tính toán kế hoạch tiếp theo.

Sau đó, ta phát hiện ra, Tạ Như Tịch thả chậm bước chân lại.

Đây là chuyện chưa bao giờ có!

Ta theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ ta luôn đi theo bước chân của hắn, chỉ mong kiếm pháp của mình nhanh chóng luyện thành, kéo gần khoảng cách giữa chúng ta.

Bây giờ hắn lại tự đi chậm lại, còn nghi ngờ hỏi ta: “Ta đi nhanh quá sao?”

Ta thành khẩn đáp: “Ta không biết nên nói chuyện gì với ngươi, cứ để ta đi theo sau ngươi một đoạn như vậy, không cần nói chuyện, chẳng phải tốt hơn à.”

Tạ Như Tịch ngẩn người, nét mặt thoáng chút bối rối, hắn hé miệng, lại không biết nói gì.

Trên đường đi, tiếng người huyên náo, sắc màu rực rỡ, hắn cũng không thèm nhìn lấy một lần.

Ta thấy nhà nào cũng chìm trong không khí của lễ hội, các cô nương trẻ tuổi nhìn thấy Tạ Như Tịch thì vô cùng kích động, nhưng lại bị sự lạnh lùng của hắn cản bước.

Người trong trấn không ai hái lá trà, bà lão làn da căng bóng nhưng ánh mắt đυ.c ngầu đang kể cho cháu trai về chuyện xưa của trấn trưởng và phu nhân, nói phu nhân là thần tiên hạ phàm, đứa cháu trai cười khanh khách.

Ta thấy ngón tay Tạ Như Tịch giấu trong áo bị siết đến trắng bệch.

Hoa sen bắt đầu nở rộ, gần về đến chỗ ở của Tạ Như Tịch, những âm thanh kia cũng nhạt dần.

Ta khẽ nói: “Thị trấn này có gì đó rất quái lạ.”

Tạ Như Tịch dừng chân trước cửa, mở từng lớp khóa.

Ta không nhịn được mà châm chọc: “Kiếm Quân chỉ cần múa một kiếm cũng có thể tung hoành ở tu chân giới mà ở nơi này lại cẩn thận đến vậy…”

Hắn ngẩng đầu lên, ta cũng nhìn theo, phát hiện thì ra bức tường cao này đã bị hoa lăng tiêu phủ kín.

Ta tiếp tục nói: “Ta thấy cây tỳ bà kia càng kỳ quái hơn, linh khí ở các nơi đều do thiên đạo phân bố, nào có nhiều kỳ tích như vậy? Ngay cả luyện khí sư cao tay nhất tu chân giới cũng chỉ có thể tạo ra Tụ Linh Trận chứa được một người mà thôi. Thủ đoạn như này hẳn là do ma tộc làm.”

Ta chưa bao giờ che giấu sự chán ghét ma tộc của mình ở trước mặt Tạ Như Tịch, từ nhỏ tới giờ, chí hướng của ta chính là gϊếŧ sạch tà ma trong thiên hạ.

Tạ Như Tịch phun ra hai chữ: “Chưa chắc.”

Ta mím môi, lộ ra một tia trào phúng.