Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Hồi 2 - Chương 2: Con đường tu hành thực sự quá gian nan

2.

Ta vừa mở mắt ra đã thấy một gương mặt ghé sát vào mặt ta, hình như đang suy nghĩ tại sao ta chưa tỉnh.

Ta mở choàng mắt, dọa người kia sợ hãi lùi ra sau mấy bước, suýt nữa thì té ngã.

Người đó hô lên: “Sư phụ, tiểu sư muội tỉnh rồi!”

Ta ngơ ngác nhìn người đó, từ lúc sống lại tới giờ, huynh ấy vẫn luôn đi lịch luyện bên ngoài, không thường xuyên gặp mặt.

Đây là nhị sư huynh của ta, ở kiếp trước, khi Tạ Như Tịch nhập ma, nhị sư huynh đã bảo ta chạy mau, giờ phút này huynh ấy còn sống sờ sờ đứng trước mặt ta.

Ta bật khóc, ôm chầm lấy huynh ấy: “Nhị sư huynh, huynh còn sống!”

Nhị sư huynh bị ta dọa sợ, không dám nhúc nhích: “Sư phụ, người mau tới xem đi, hình như đầu óc tiểu sư muội bị hỏng mất rồi.”

Huynh ấy duỗi ngón tay đẩy trán ta ra, ghét bỏ nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt của ta.

Sư phụ ta là Bạch Huyền, ông ấy có thể hô mưa gọi gió ở tu chân giới, nhưng người có thể lọt vào mắt xanh của ông ấy không nhiều, tổng cộng chỉ thu ba đồ đệ, đại sư huynh bị tẩu hỏa nhập ma, nhốt mình trong phòng trúc đến giờ chưa ra ngoài, nhị sư huynh đầu óc đơn giản, xuất thân từ nhà họ Tống ở Thương Nam Sơn, người cuối cùng là ta, thiếu chủ của Lý Ngư Châu.

Ta buông tay huynh ấy ra, nhắm mắt lại cảm nhận linh mạch của chính mình, một lát sau, ta mờ mịt mở tròn mắt.

Trong kinh mạch ta không còn một chút linh khí nào, giống như trở về lúc mới bắt đầu tu luyện.

Ta tái mặt, thử hấp thu linh khí, nhưng lại giống như một cái hang không đáy, không có chút hiệu quả nào.

Sư phụ đẩy nhị sư huynh ra, nhìn vào mắt ta, ông ấy nói: “ Có phải gần đây con có cơ hội đột phá đúng không?”

Ta suy nghĩ một lúc: “Có thể tập kiếm phổ tới quyển 2, nhưng sách ngọc luôn không chịu nhận chủ, không có cách nào tu luyện tiếp.”

Chiêu thức trên kiếm phổ ta đều đã tập xong, nhưng sách ngọc không chỉ dẫn ta bước tiếp theo nên làm như nào, ta vừa vận chuyển linh lực thì kinh mạch rất đau đớn, giống như sắp vỡ ra.

Sư phụ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Chỉ sợ mấu chốt của việc học quyển thứ 2 chính là ở đây, ta thấy linh lực trên người con bị khóa lại, muốn con tiến hành rèn luyện thân thể, đợi kinh mạch cứng cáp và rộng rãi hơn thì có thể hấp thu linh lực gấp rưỡi người thường. Nhân lúc này, con ra ngoài nhận vài nhiệm vụ đi, vừa hay có thể luyện tập một chút.”

Nhị sư huynh Tống Lai nghe chữ được chữ mất, chỉ hiểu câu nói sau cùng, bèn tức giận nói: “Tốc độ tu luyện của muội lại tăng lên à? Thiên tài như vậy thật sự khiến người ta ghen ghét!”

Sư phụ mỉm cười, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Tiểu Triều Châu, con hãy nói với người bên ngoài là vì Lý Ngư Mộng nên mới bị tổn thương, cộng thêm ma khí xâm nhập ăn mòn tu vi, đợi mọi người cảm thấy con là phế vật, con lại tái xuất khiến cho mọi người kinh sợ, đánh bại tiểu sư muội kia.”

Sư phụ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Gần đây tu chân giới không yên ổn lắm, trước đây vốn đã không yên vì tiên đoán trăm năm rồi, e là Tiên Minh sẽ thành lập lại, lần này ta đi gặp thất đại môn phái cũng để mật đàm việc này. Con quá xuất sắc, mượn cơ hội này giấu tài cũng tốt.”

Sư phụ trả lại Ngọc Long kiếm cho ta, vết máu phía trên đã không còn, bàn tay giấu trong tay áo của ta siết chặt lại, sợ hãi không dám đón lấy.

Ông ấy thở dài, xoa đầu ta như khi còn bé, khẽ nói: “Con không hề làm sai, thấy việc khác thường bèn lần theo dấu vết để điều tra, đồng môn gặp nạn con cũng ra tay cứu giúp. Nếu không phải con kịp thời phát hiện thì sợ là không lâu sau nơi này sẽ bị ma tu ảnh hưởng.”

“Tiểu Triều Châu, sư phụ hy vọng con mau chóng trưởng thành, nhưng cũng muốn con học cách dựa dẫm vào người khác.”

Mắt ta cay cay, kiếm này là mẹ ta lưu lại, bình thường ta vô cùng nâng niu, nhưng bây giờ lại không dám cầm lấy…

Ta duỗi tay ra, Ngọc Long kiếm đã sớm có kiếm linh, chỉ là tu vi của ta chưa đủ, không thể giúp nó hóa hình.

Thực ra, khi kiếm linh đâm vào ngực Vãn Nhĩ Nhĩ thì nó còn sợ hãi hơn cả ta.

Ta nắm chặt kiếm trong tay, cảm nhận được tâm tình của nó.

Ta nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Con đường tu hành thực sự quá gian nan.