Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Hồi 1 - Chương 7.1: Độc nhất trên đời đúng là lòng dạ đàn bà

Sau khi trở về, ta ngồi xuống luyện tâm pháp, vận hành hai tiểu chu thiên xong thì chân trời cũng dần sáng lên.

Đời trước, sau khi bị đánh bại ta không thể tu luyện thêm nữa, linh khí đi vào cơ thể đều tiêu tán ra ngoài.

Nhưng bây giờ thiên phú của ta vẫn còn, kim đan trong đan điền vẫn phát sáng, ta phải cố gắng hơn nữa, đột phá Nguyên Anh kỳ, sau đó ta sẽ có đủ tư cách để chính thức quản lý Lý Ngư Châu, không cần phải dựa vào các trưởng lão trong tộc nữa.

Ta ngủ một hồi rồi đi ra ngoài, Đăng Vân Đài có tiếng trống vang lên, hẳn là có đệ tử tỷ thí.

Có đệ tử chạy qua trước mặt ta, nói: “Vãn Nhĩ Nhĩ sư muội mới nhập môn muốn tỷ thí ở Đăng Vân Đài, đối tượng lần này là Mã sư huynh ở Nhất phong.”

Ta đang định đi đến phòng luyện dược, nghe vậy thì bỗng dừng bước, đổi hướng về phía Đăng Vân Đài.

Ta muốn nhìn lại kiếm của Vãn Nhĩ Nhĩ một lần nữa.

Kiếp trước, ta bị tổn thương lòng tự trọng, đóng cửa không ra ngoài, sau đó kiếm pháp của Vãn Nhĩ Nhĩ tiến bộ quá nhanh, ta còn không kịp nhìn thấy kiếm ảnh.

Bây giờ, ta muốn nhìn kỹ kiếm pháp đó, dù sao, tương lai ta còn phải đánh bại nàng ta.

Đệ tử trên Đăng Vân Đài rất đông, hầu hết đều nghe danh mà đến, thậm chí còn có vài đệ tử môn phái khác chẳng biết làm cách nào trà trộn được vào đây, bọn họ mặc đồng phục màu trắng, nổi bật giữa màu áo xanh của đệ tử Phù Lăng Tông.

Ta thu tầm mắt lại, tiếp tục đi tới, mọi người xì xào bàn tán.

“Triều Châu sư tỷ lại đến rồi.”

“Nghe nói hôm qua Kiếm Quân ôm Vãn Nhĩ Nhĩ ra khỏi rừng cấm, nói là Triều Châu sư tỷ dẫn nàng ấy tới, độc nhất trên đời đúng là lòng dạ đàn bà.”

Ta không quan tâm, cũng làm như không nghe thấy mấy lời đồn đại nhảm nhí này, ánh mắt tập trung nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ và Mã sư huynh ở trên đài.

Ta biết thực lực của Mã sư huynh, vũ khí của huynh ấy là một thanh đao lớn, thường đeo sau lưng, mà hôm nay đứng trước mặt Vãn Nhĩ Nhĩ lại có vẻ hơi vụng về.

Đao và kiếm nhanh chóng va chạm, nhưng Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn chiếm thế thượng phong.

Ta nhíu mày lại, thực lực này không giống như ngày nàng ta đánh bại ta hôm đó.

Thanh trọng kiếm của Vãn Nhĩ Nhĩ có đường vân màu đen quấn quanh thân kiếm, nàng ta đã Trúc Cơ, có thể dùng pháp quyết, vân đen trên kiếm càng sáng hơn.

Ta nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, thấy nốt ruồi chu sa ở trán nàng ta rất diễm lệ.

Có lẽ ta nhìn quá chăm chú, nàng ta đang đánh nhau cũng phải liếc mắt sang phía ta mấy giây, sau đó thuần thục sử dụng kiếm, đánh Mã sư huynh bay ra ngoài, rớt xuống đài.

Mã sư huynh gãi đầu, cười ngây ngô: “Sư muội quả thực là kỳ tài, ta nhận thua.”

Vãn Nhĩ Nhĩ thu kiếm, ngượng ngùng cười một tiếng.

Qua trận đánh này, danh tiếng của Vãn Nhĩ Nhĩ đã vang dội ở Phù Lăng Tông, không ai nghĩ nàng ta thắng ta nhờ vận khí nữa.

Xung quanh reo hò tên nàng ta, giống hệt ngày ta bị đánh rớt đài, ta cố kím nén, đứng dậy đi ra ngoài, trước mặt lại có một bóng người cản lại.

Đúng là đi đâu cũng đυ.ng phải tên Ân Chu này!

Vẻ hùng hổ dọa người thường ngày của hắn ta không còn nữa, ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Ngọc Dĩ chân nhân đang mỉm cười với Vãn Nhĩ Nhĩ, trong mắt đều là sự hài lòng.

Nói chung, ông ta chưa bao giờ lộ ra biểu cảm như vậy với Ân Chu.