*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc đối đầu của Sở Chiêu với trùng độc kéo dài rất lâu, cuối cùng sâu từ trên mặt biến mất chẳng biết đi đâu, thân thể hắn vẫn nóng như cũ, cũng may là không còn đau đớn như ban đầu.
Được sự cho phép của Lâm Hành Chi, Sở Chiêu rút tay lại, nhìn chăm chú vào vết ngón tay đã chuyển sang màu tím trên cánh tay Lâm Hành Chi.
Hắn cẩn thận chạm vào, hỏi: “Có đau không?”
Thấy hắn cũng không còn khó chịu nữa, Lâm Hành Chi liền không khách khí nói thật, “Đương nhiên là đau, Vương gia sao lại hỏi câu ngu ngốc như vậy.”
Sở Chiêu:...
Cũng không biết làm sao, hắn bị khơi dậy sự hiếu thắng, Sở Chiêu hừ nói: “Cũng không biết rốt cuộc ai ngốc, biết rõ đau còn đưa lại đây để người ta nắm.”
“Tiểu ngu ngốc,” Lệ Vương điện hạ tặng cho y một cái xưng hô mới.
Lâm Hành Chi nheo mắt, nhưng vẫn muốn nói có một số người không lấy được tức phụ cũng là có nguyên nhân!
“Ta ngốc sao? Ta còn không phải bởi vì ngài, nếu đổi thành người khác, ngài cho rằng ta sẽ đưa tay lên cho người ta nắm? Đầu ta cũng không có bị hỏng!"
Tuy rằng bị hung nhưng Sở Chiêu vẫn rất cao hứng, “Ta biết ngươi lưu luyến si mê bổn vương si mê đến không thể tự kềm chế,” hắn tìm lý do cho hành động của Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi:...
Có lẽ do vừa rồi phát bệnh ảnh hưởng đến đầu óc của hắn rồi, Lâm Hành Chi tự nhủ phải thông cảm, không thể so đo với người đầu óc không được bình thường.
Y chuẩn bị đi ra cửa nhìn xem, “Không phải nói lúc phát bệnh kết thúc thái y trong cung sẽ tới lấy máu sao? Tại sao giờ này còn chưa tới?"
Đôi mắt Sở Chiêu lóe lên, giữ chặt Lâm Hành Chi, “Không vội, hẳn là đang trên đường tới,” hắn chỉ vào ngăn kéo bên cạnh tủ, nói: “Nơi đó có thuốc mỡ, em lấy tới đây đi, bổn vương thoa cho em.”
Dấu vết trên tay Lâm Hành Chi khiến người ta phải phát sợ, trông như y mới chịu ngược đãi, tất nhiên là cực đau.
Chỉ là trước đó mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Sở Chiêu, căn bản không lo lắng cho chính mình.
Chờ Sở Chiêu đem thuốc mỡ thoa lên cánh tay y, mới cảm thấy đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt đều chuẩn bị chảy ra.
Trong miệng vẫn không ngừng kêu Sở Chiêu nhẹ một chút, khiến người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
Sau khi thoa thuốc xong, Sở Chiêu nắm lấy cánh tay y, thổi nhẹ, nói:" Sau này đừng ngu ngốc như vậy, không có ai quan trọng hơn chính em, có hiểu không?"
Lâm Hành Chi quật cường không chịu nhận, “Ta không ngốc!”
“Đúng, đúng, đúng, em không ngốc, Vương phi của bổn vương là thông minh nhất, chỉ là quá thích bổn vương, thích đến không màng chính mình mà thôi.”
Lâm Hành Chi: “... Da mặt thật dày.”
Y ghét bỏ khịt mũi, đứng dậy cất lọ thuốc mỡ vào ngăn kéo, rồi đi ra cửa gọi người.
Mấy người Nam Tinh vẫn luôn canh ở ngoài cửa, Lâm Hành Chi trực tiếp sai Nam Tinh cũng Thập Nguyệt ra ngoài mời thái y, nói:"Các thái y đều đã lớn tuổi, chắc là đi chậm, nếu trên đường các người gặp được thì mang ông ấy tới đây, vậy mới nhanh được."
Về phần mang như thế nào, Lâm Hành Chi cảm thấy mình không cần phải nói tỉ mỉ, dù sao thì y cũng là Vương phi tương lai còn được xách vào từ lỗ chó.
Nam Tinh cùng Thập Nguyệt tuân lệnh xoay người đi mất, Lâm Hành Chi lại bảo Thạch Nghiên đi sau bếp lấy chút ăn tới, y rất cẩn thận mà phân phó, “Nhìn chằm chằm người làm, liếc mắt một cái cũng không được bỏ lỡ, hiểu không?”
Lâm Hành Chi không cảm thấy có bao nhiêu người đáng tin trong một Lệ Vương phủ đầy lỗ hổng như này, mà ngay lúc này Sở Chiêu lại suy yếu như vậy, không tránh được có người thừa nước đυ.c thả câu.
“Vâng, thiếu gia yên tâm,” Thạch Nghiên nghiêm túc gật đầu, việc nhìn chằm chằm người ta nấu ăn ở trong phủ tướng quân cậu ta thường hay làm nhất, ai cũng đừng nghĩ ở dưới mí mắt cậu ta ra tay!
Chờ an bài xong hết mọi thứ, Lâm Hành Chi lại trở về bên cạnh Sở Chiêu, Sở Chiêu nhìn y bằng ánh mắt tán thưởng, “Vương phi quả thực hiền huệ.”
Lâm Hành Chu tỏ vẻ, “Hiền huệ thì chưa tới, nhưng làm Vương phi là đủ rồi.”
Tự tin lại thẳng thắn.
“Cưới ta ngài không lỗ,” Lâm Hành Chi kết luận.
“Đúng, đúng, đúng.” Sở Chiêu gật đầu tỏ thái độ, “Là bổn vương không xứng với em, không chỉ là một tên ma ốm, còn không quyền không thế, ta chẳng có gì ngoài khuôn mặt này, lấy được Vương phi là ta trèo cao.”
Lâm Hành Chi im lặng một lát, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt Sở Chiêu hồi lâu, không phân biệt được mặt hắn dày hơn hay là tuấn tú hơn.
Lâm Hành Chi gãi gãi đầu, chuyện này làm người ta phải khó khăn suy nghĩ.
Sở Chiêu: " Sao vậy, vừa rồi em nhìn thấy ta xấu xí, nên không nhớ em đã khen ta cái gì sao?"
“Không có!” Lâm Hành Chi không chút suy nghĩ phủ nhận, sau đó đưa ra đánh giá mới nhất về Sở Chiêu, “Ngài là người tuấn tú nhất và là người da mặt dày nhất.”
Nói xong, Lâm Hành Chi liền chờ Sở Chiêu tỏ thái độ, nếu không hài lòng y còn có thể một lần nữa suy nghĩ.
Sở Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, vô thức đưa tay chạm vào mặt Lâm Hành Chi, “Em đấy, em ỷ vào bổn vương, thì bổn vương cũng không thể làm gì em.”
Lâm Hành Chi phồng má bên bị nhéo, trợn mắt, cái này mà kêu không làm gì y? Mặt bị nhéo muốn rớt ra.
Sở Chiêu bị vẻ mặt tinh quái của y làm cho mắc cười nhưng vừa mở miệng lại ho kịch liệt, khiến bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ lại lần nữa khẩn trương.
Lâm Hành Chi còn nhớ rõ tháng trước Sở Chiêu ở trước mặt y đôi tay lạnh lẽo, ho đến hộc máu, trong lòng có chút sợ hãi.
Y vỗ nhẹ vào lưng Sở Chiêu, chạy đi rót nước cho hắn, lại hỏi hắn thế nào, tất cả lo lắng và nôn nóng đều hiện hữu trên khuôn mặt.
Sở Chiêu cảm thấy trong người không tốt lắm, nhìn cánh cửa không hề có động tĩnh, y biết lần này ước chừng sẽ giống như tháng trước, thái y sẽ không thể đến sớm.
Ai biểu hắn vừa mới ngỗ nghịch với Kiến Nguyên Đế.
Lòng của Kiến Nguyên Đế so với lỗ kim cũng không lớn hơn bao nhiêu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để tra tấn hắn.
Cũng may, hắn chưa bao giờ ôm hy vọng gì đối với người đó.
Sở Chiêu cố gắng thương lượng với Lâm Hành Chi, “Nếu bổn vương để em về trước……”
Kết quả lời còn chưa nói xong, đã bị Lâm Hành Chi trừng mắt nhìn, “Ngài đang nằm mơ?”
Sở Chiêu thức thời mà ngậm miệng lại, nhưng thật ra hắn cũng không có nhiều tâm tư tiếp tục đấu võ mồm với Lâm Hành Chi, hắn ho kịch liệt, gần như ho ra máu.
Lâm Hành Chi bận trước bận sau chiếu cố hắn, lại kêu ám vệ tiếp tục đi ra ngoài thúc giục thái y, còn muốn lấy châm tự mình làm cho rồi.
Nghe Sở Chiêu ho khan không ngừng, thỉnh thoảng nhìn thấy hắn nôn ra máu, trong lòng y cũng sinh ra suy nghĩ giống như đại ca, hận không thể xách đao vào cung chặt đầu tên cẩu hoàng đế kia!
Thái y một canh giờ sau khoan thai tới muộn, tính toán thời gian rất chính xác.
Nếu đến sớm, Sở Chiêu sẽ chịu ít tra tấn hơn, nhưng nếu đến muộn Sở Chiêu có thể lập tức mất mạng.
Trong quá trình trị liệu không được có người ngoài ở đó, mối quan hệ thật giữa y và Sở Chiêu chưa đến lúc để Kiến Nguyên Đế biết được, Lâm Hành liền né trước đến sân bên cạnh.
Mà Sở Chiêu bên này rất mau bị nội thị cùng Kim Vũ Vệ tầng tầng thủ vệ, ra vào rất khó khăn.
Sau một hồi, mắt thấy mặt trời cũng phải xuống núi, Thạch Nghiên mới đến gõ cửa, “Thiếu gia mau ra đây đi, thái y và người trong cung đều đi rồi.”
Cậu ta vừa dứt lời, cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, người mở cửa giống như một tấc cũng không rời, chỉ chờ người tới gọi.
Lâm Hành Chi cũng không hỏi Thạch Nghiên Sở Chiêu thế nào, y chạy về phía sân Sở Chiêu, một đường chạy thẳng vào phòng.
Sở Chiêu nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, cả người đều lộ ra mệt mỏi cùng suy yếu, đây là lần đầu tiên Lâm Hành Chi nhìn thấy Sở Chiêu như vậy.
Lâm Hành Chi liền đứng ở tại chỗ, sững sờ.
Y không biết nên phản ứng như thế nào, cũng không biết nên hỏi Sở Chiêu cái gì.
Sở Chiêu che miệng ho khan hai tiếng, sau đó vẫy tay với Lâm Hành Chi, “Lại đây.”
Lâm Hành Chi ngoan ngoãn đi tới, phá lệ nghe lời.
Y há miệng “Ngài……”
“Ta không có việc gì,” không chờ hắn nói xong, Sở Chiêu liền giành trước đáp, “Ngủ một đêm, ngày mai thì tốt rồi.”
“À” Lâm Hành Chi vẫn ngơ ngác, không biết nên nói cái gì.
Sở Chiêu giơ tay gãi nhẹ lên chóp mũi y, cười nói: “Choáng váng sao, trãi qua chuyện như vậy dọa em sợ sao?"
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Không có, chính là cảm thấy trong lòng rầu rĩ, khó chịu.”
Sở Chiêu không làm gì sai, tại sao Kiến Nguyên Đế lại đối xử với hắn như vậy, hay vì trong lòng nghi kỵ, bởi vì chính mình vô năng nên mới kiêng kỵ, cho nên mới vô cớ để Sở Chiêu phải chịu thống khổ, trả tấn như vậy?
Lâm Hành Chi đột nhiên nắm lấy tay Sở Chiêu, nuốt nuốt nước miếng, nghiêm túc trịnh trọng hỏi Sở Chiêu, “Vương gia, ngài có ý định thay thế ông ta không?"
Y nắm chặt đến mức Sở Chiêu cảm thấy đau đớn, đồng thời cũng phản ánh sự căng thẳng trong lòng Lâm Hành Chi.
Nhưng Lâm Hành Chi cũng không muốn lảng tránh, mà là nhìn thẳng vào Sở Chiêu, chờ hắn trả lời.
Lâm Hành Chi vốn không nhắc đến chuyện này sớm như vậy, bởi vì quan hệ giữa y và Sở Chiêu hiện tại không vững chắc, chỉ là...y không đành lòng, y không muốn Sở Chiêu phải chịu đựng thêm nữa.
Lâm Hành Chi hiện tại chỉ muốn kéo Kiến Nguyên Đế từ trên long ỷ xuống, sau đó cho ông ta phải chịu gấp đôi những gì Sở Chiêu phải chịu đựng!
Từ trước đến hiện tại, toàn bộ đều phải gấp mười lần gấp trăm lần.
Sở Chiêu nghe được lời Lâm Hành Chi nói, có chút kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy đã dự đoán được. Hắn từ trước nay đều biết chính mình không có gì, chỉ có huyết mạch thứ hắn ghét nhất lại là thứ quý giá nhất.
Có rất nhiều người muốn tiếp cận hắn, mượn lực của hắn, không phải chỉ vì huyết mạch của hắn sao? Bọn họ muốn lợi dụng hắn để tranh đoạt quyền lợi.
Ngần ấy năm, Sở Chiêu đã thành thói quen.
Mà Lâm Hành Chi trừ bỏ hắn, sau lưng còn có toàn bộ Lâm gia, còn có bạn tri kỉ.
Sở Chiêu biết, bọn họ chưa bao giờ giống nhau, trên người hắn lưng đeo huyết hải thâm thù, mà hắn tồn tại, cũng chỉ vì báo thù.
Sở Chiêu bắt gặp ánh mắt kiên định, nhẹ nhàng mỉm cười:" Có a" điều hắn muốn tuy khác với điều y muốn, nhưng hắn vẫn có thể giúp Vương phi của hắn thực hiện nguyện vọng.
Huyết mạch dơ bẩn mà hắn căm ghét không thể để người khác sử dụng, nhưng Vương phi của hắn thì có thể.
Sở Chiêu đáp nhẹ nhàng đơn giản, Lâm Hành Chi ngược lại nghẹn lời, lại không biết nên nói cái gì.
“Yên tâm, ta không nghi ngờ em gả cho ta là có ý xấu, ta chỉ là thuận tiện lấy đó để báo thù cho chính mình thôi."
Dường như biết được Lâm Hành Chi do dự, Sở Chiêu liền chủ động cho y một bậc thang.
“Vương gia, ta……” Lâm Hành Chi nắm chặt tay Sở Chiêu hơn, “Mặc kệ ngài tin hay không, ta trước nay không muốn lợi dụng ngài, gả cho ngài cũng là thiệt tình thực lòng.”
“Ừm, bổn vương tin, chẳng qua em có thể buông tay ta ra trước được hay không, nếu không em phu quân em sẽ trở thành đại hiệp một tay.” Sở Chiêu chỉ chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, đối Lâm Hành Chi chớp chớp mắt nói sang chuyện khác.
“A, được,” Lâm Hành Chi rút tay lại xấu hổ cuối đầu khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay Sở Chiêu.
Sở Chiêu xoa xoa cổ tay, đột nhiên thở dài nói: “A, tay đau quá, đau quá đau quá.”
Làm đến Lâm Hành Chi càng khẩn trương, “Thật sự rất đau sao? Có phải bị thương xương cốt rồi không, ta cho người đi gọi đại phu đến xem."
Nói xong, y vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, lại bị Sở Chiêu kéo lại, Lâm Hành Chi không đề phòng hắn sẽ làm như vậy, không đứng vững trực tiếp ngã ngồi xuống giường, dựa lưng vào người Sở Chiêu đỉnh đầu tựa vào cằm hắn, cả người giống như ngồi ở trong ngực hắn.
Lâm Hành Chi muốn đứng dậy, nhưng bị Sở Chiêu kéo lại, không cho động đậy, đưa bàn tay đỏ bừng lên trước mặt y, “Em làm đau bổn vương, liền không làm gì sao?"
“Ngài muốn…muốn cái gì?” Lâm Hành Chi lắp bắp hỏi.
“À...” Sở Chiêu kéo thật dài âm cuối suy nghĩ một lát, nói: “Cũng không làm khó em, em mau thổi thổi cho ta đi, được không?"
Yêu cầu này, làm Lâm Hành Chi nhất thời không rõ đây là đùa giỡn y hay là thực sự muốn y thổi thổi cho.
Thấy y bất động, Sở Chiêu còn bắt đầu thúc giục, “Mau lên, lại không thổi, vệt đỏ trên tay ta sẽ biến mất."
Lâm Hành Chi: “……”
Nếu có thể nói lời hợp lý hơn, y nhất định sẽ thổi.
Nhưng nếu hắn đã dám nói ra lời này, hiển nhiên Sở Chiêu có hậu chiêu xử lý y, Sở Chiêu đưa tay đến gần miệng Lâm Hành Chi nói: "Nếu em không muốn thổi thì hôn một cái, ta không ngại."
“Ta để ý,” Lâm Hành Chi quay đầu lại trừng hắn liếc mắt một cái, sau đó quay qua thổi lên tay Sở Chiêu hai cái.
"Sao lại hung dữ như vậy chứ,” ngoài miệng ghét bỏ, nhưng tay Sở Chiêu lại rất ôn nhu đặt ở trên đầu Lâm Hành Chi xoa xoa, " kẻ lừa đảo thẹn thùng.”
Lâm Hành Chi còn chưa kịp nói, Sở Chiêu liền bắt đầu giáo dục, “Em thẹn thùng như vậy là không được. Nếu về sau ta có chuyện gì, muốn em phải hôn hay thổi thổi cho ta, em sẽ phải làm sao?"
“Lại ngượng ngùng cự tuyệt, em sẽ là người thiệt thòi lớn.”
Lâm Hành Chi nghe vậy, thế nhưng cảm thấy rất có đạo lý, vì thế thay đổi cái tư thế thành ngồi đối diện hắn, khiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy phải làm sao bây giờ?"
Sở Chiêu cười, nói với Lâm Hành Chi, “Em nên lớn mật chút, đảo khách thành chủ, ấn bổn vương dùng sức thổi dùng sức hôn, đem bổn vương hôn đến bao nhiêu cũng được ngay cả phản kháng cũng không muốn…”
“Câm miệng!” Lâm Hành Chi phẫn nộ quát lên.
Y cảm thấy chính mình chính là tên ngốc, khi mà tin những lời nói dối của người này.
“Lưu manh, không biết xấu hổ,” Lâm Hành Chi mắng.
Bàn tay véo mặt lúc nãy lại duỗi ra, nhưng Lâm Hành Chi lại không thương tiếc hất ra, hung hăng nói:" Đừng chạm vào ta, nếu không ta sẽ bẻ gãy tay ngài!"
Sở Chiêu: “Ai nha nha, cứ coi như da mặt em mỏng, ta cũng đã đem biện pháp dạy cho em, không cần đứng dậy, chỉ hờn dỗi thôi cũng không đủ, sẽ khiến em tức giận.”
Sở Chiêu còn chủ động đưa mặt mặt hướng về phía Lâm Hành Chi, mời nói: “Tới thử xem sao.”
“Ngài thật sự muốn thử?” Lâm Hành Chi hỏi.
Sở Chiêu đang muốn gật đầu, đôi mắt liền liếc thấy Lâm Hành Chi muốn nâng tay tát, chắc chắn là có ý muốn mưu sát vị hôn phu.
Lệ Vương điện hạ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lâm Hành Chi cười lạnh, “Thử xem sao, kỹ thuật của ta rất tốt,” bảo đảm một cái tát đi xuống mặt là có thể để lại dấu ấn, không dễ dàng biến mất.
Đây quả thực là một lựa chọn gian nan, Lệ Vương điện hạ có chút do dự, nếu không thử, thì thê tử tương lai của hắn có thể sẽ không vui. Nhưng nếu thử thì mặt sẽ đau.
Hơn nữa, “Em có sẵn lòng làm tổn thương khuôn mặt anh tuấn này của bổn vương không?”
Sở Chiêu còn vì chính mình tranh thủ, " Em không phải coi trọng gương mặt này của ta sao, đánh hỏng rồi em sẽ đau lòng mất."
Hắn đúng là phát huy da mặt dày một cách triệt để, Lâm Hành Chi thậm chí còn cảm thấy đây là bản chất thực sự của hắn.
Trong thời gian ngắn, Sở Chiêu đã nghĩ ra biện pháp, nắm lấy tay Lâm Hành Chi, vuốt ve mặt hắn, “Không thể đánh, nhưng có thể sờ sờ.”
Sờ xong, Sở Chiêu đang muốn khoe ra biện pháp giải quyết tuyệt vời, kết quả vừa cúi đầu liền thấy hai mắt Lâm Hành Chi đỏ hoe.
Sở Chiêu ngây ngốc, hắn giống như đem người ta bắt nạt một cách tàn nhẫn, trong lúc nhất thời trong đầu Sở Chiêu chỉ còn cái suy nghĩ này.
Nhìn thấy người kia sắp khóc, Sở Chiêu lo lắng vội buông tay Lâm Hành Chi ra: “Vương phi đừng… Đừng khóc a, ta không khi dễ em nữa, cũng không trêu chọc em nữa.”
“Nếu không em đánh ta đi, đánh thật đau được không?".
Lâm Hành Chi không nói lời nào, cũng không cử động, chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe.
Sở Chiêu muốn bắt tay y đánh chính mình, lại sợ Lâm Hành Chi nói hắn cố ý chiếm tiện nghi, muốn lau nước mắt cho y, nhưng nước mắt lại không chảy ra, tay hắn di chuyển lên xuống cũng không biết nó rơi ở chỗ nào.
Sốt ruột muốn dỗ người ta lại không biết phải làm sao lại có chút buồn cười, nhưng ai biểu người hắn đắc tội lại là thê tử tương lai của hắn chứ.
Sau vài câu nịnh nọt của Sở Chiêu, Lâm Hành Chi cuối cùng cũng nói, "Vậy ngài tự sờ chính mình đi, phải sờ toàn thân, sờ xong thì ta sẽ không khóc."
Tuy rằng yêu cầu có chút kỳ quái, nhưng Sở Chiêu không do dự, đôi tay sờ từ đầu đến chân, thò tay vào trong quần áo, dùng sức sờ soạng, lúc chuẩn bị đưa vào trong quần thì hắn đột nhiên nhìn thấy đôi mắt nheo lại của Lâm Hành Chi có một tia xảo quyệt, thậm chí còn trực tiếp "Phụt" cười lớn.
Nào có giống như vừa rồi một vẻ ủy khuất đáng thương.
Sở Chiêu nháy mắt hiểu ra mình bị lừa, suýt nữa đã trở thành Vương gia đầu tiên ở Đại Sở tự sờ chính mình, nếu chuyện này truyền ra, so với chuyện hắn không được còn bàn tán hơn nhiều.
Điều khiến thanh danh hắn vang ra là yêu thích đùa bỡn người khác, cộng với tin đồn ngay cả chính mình cũng không tha, tuyệt đối sẽ không có người nào hoài nghi đó là giả.
Hắn dừng động tác, “Kẻ lừa đảo, lá gan của em không nhỏ.”
Lâm Hành Chi đúng lý hợp tình tỏ vẻ, “Ai bảo ngài khi dễ ta, nếu lần tới lại khi dễ ta, ta sẽ để ngài cởi hết quần áo rồi tự sờ mình, nếu không..."
Sở Chiêu: “Nếu không thì như thế nào, em sẽ cởi cho bổn vương?”
“Nếu không ta liền khóc cho ngài xem, còn đem chuyện ngài thích tự sờ mình nói ra bên ngoài!” Lâm Hành Chi lớn tiếng nói.
Y đã lĩnh ngộ được rồi, chỉ cần da mặt đủ dày, thì nhất định sẽ không thua.
Được rồi, Sở Chiêu thỏa hiệp, tự nhủ người còn chưa vào cửa không thể chọc quá mức, nếu không sẽ dọa thê tử bỏ chạy, phải phối hợp chịu thua.
Đương nhiên, hắn cũng không quên giải thích hành vi của mình,“Việc bổn vương làm không phải bắt nạt mà là trêu chọc," Bắt nạt cũng không chỉ là lời nói.
Lâm Hành Chi không để bụng, dù sao đều giống nhau, chỉ cần về sau Sở Chiêu lại nói những lời càn rỡ đó, y liền khóc, còn để hắn cởi hết quần áo tự sờ chính mình.
Sau khi chuyển bại thành thắng, và tìm được cách uy hϊếp Sở Chiêu, tâm trạng của Lâm Hành Chi lập tức được cải thiện.
Vừa vặn, Thạch Nghiên cùng Nam Tinh tới đưa bữa tối, thừa dịp Nam Tinh bài chén đũa, Thạch Nghiên kéo thiếu gia nhà mình sang một bên, nhỏ giọng hỏi," Thiếu gia, người tính ở thêm một đêm sao? Đại thiếu gia sai người hỏi khi nào thiếu gia về nhà?"
Lâm Hành Chi quay đầu nhìn Sở Chiêu ngồi trên giường, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, có lẽ là do vừa rồi mới trêu chọc y.
Lâm Hành Chi liền hỏi Thạch Nghiên, “Ngươi có hỏi Nam Tinh sau khi Vương gia sau khi lấy máu sẽ thế nào không?”
Thạch Nghiên nói: “Có hỏi thăm, Nam Tinh cô nương nói chính là suy yếu, cần nghĩ ngơi hai ba ngày, không thể động võ, còn lại thì không sao cả.”
"À,” nghe tin Sở Chiêu không có việc gì, y liền an tâm, lại nghĩ đến chính mình hảo tâm chạy tới xem hắn còn bị đùa giỡn, cảm thấy đã đến lúc y nên trở về.
Y rất vì sự trong sạch chính mình lo lắng.
Lâm Hành Chi nói: “Vậy chờ cơm nước xong ta nói với hắn một tiếng, sau đó chúng ta liền đi.”
“Vâng!” Thạch Nghiên trịnh trọng gật đầu, phi thường tán đồng chuyện về nhà, cậu ta nhỏ giọng nói với Lâm Hành Chi, “Mấy người trong phủ này quả thực không biết xấu hổ, mỗi ngày đều suy nghĩ để người cùng Lệ Vương điện hạ viên phòng, để người sớm một chút tới làm Vương phi của bọn họ, thiếu gia người mà ở trong phủ này một ngày là nguy hiểm thêm một phần."
Thạch Nghiên nói lời này, đôi mắt còn lưu ý bốn phía, cảm thấy này vương phủ nguy cơ tứ phía, mỗi người ở đây nhớ thương thiếu gia nhà hắn.
Mà Lâm Hành Chi, y đại khái hiểu tại sao quyển 《 Vương gia phong lưu và Vương phi xinh đẹp》lại xuất hiện trong phòng Sở Chiêu.
Xem ra những hạ nhân trong Lệ Vương phủ cũng vì chuyện Vương gia cưới thê tử rầu thúi ruột.
“Ta đã biết, một lát sẽ quay lại.”
Lâm Hành Chi đi về mép giường bồi Sở Chiêu dùng cơm, vì để tiện hắn ở trên giường ăn, liền dời cái bàn ăn nhỏ lại đây, kích thước và chiều cao vừa phải, nhất định là đặc biệt vì Sở Chiêu chế tạo.
Sở Chiêu mất rất nhiều máu, thức ăn trên bàn đều là thứa ăn bổ máu bổ khí, rất là thanh đạm.
Bất quá, Lâm Hành Chi lại được chuẩn bị mấy món ăn, móng giò om, gà chiên giòn, thịt heo tươi chiên giòn cá kho và gànhầm măng, nhìn ngon miệng hơn Sở Chiêu nhiều.
Tay nghề đầu bếp Vương phủ cũng không thua kèo gì đầu bếp Lâm gia, hơn nữa y còn đang đói, Lâm Hành Chi vô cùng hài lòng với bữa ăn, lại thêm hai chén cơm, uống hơn nữa vại canh gà. Sở Chiêu nhìn y ăn uống ngon lành đặc biệt hài lòng.
Lâm tiểu thiếu gia cũng là người ghi thù, thấy Sở Chiêu không ăn được mà lại thèm ăn, liền cổ ý gắp đồ ăn lên ăn, một đũa là một câu khen ngon, còn nhận xét mùi vị, như thế nào là tươi là thơm, đáng tiếc có người không thể ăn.
Tràn đầy vui sướиɠ khi người gặp họa.
Sở Chiêu có thể làm gì? kẻ lừa đảo thực sự không phải là một kẻ ngốc, không dễ đối phó, lại còn ghi thù, trừ bỏ ăn nhiều một chút những món được làm riêng cho hắn để bổ máu thì có thể làm gì được?
Vì tương lai của chính mình, Lâm Hành Chi cũng trộm nếm thử mấy món dược thiện, cũng không được ngon lắm, nhưng phải chọn một, y sẽ chọn Lệ Vương phủ.
Đầu bếp Lâm gia mà nấu dược thiện không khác gì thuốc độc, chữa bệnh đồng thời muốn mạng người, y thật sự không muốn nhận.
Chờ hai người ăn xong, hạ nhân tới thu dọn chén đũa, Lâm Hành Chi liền vỗ vỗ mông đứng dậy, nói với Sở Chiêu, “Vậy ta về đây."
Câu này đột nhiên được nói ra, Sở Chiêu không ngờ được, có chút ngỡ ngàng.
Trước đây thì không muốn người ta đến, giờ phút này lại không muốn người ta đi, cả ngày lẫn đêm rõ ràng cái gì cũng chưa làm, chỉ trò chuyện cười đùa nhưng lại cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều khiến trong lòng vui vẻ.
Sở Chiêu không khỏi cảm thấy ngày đêm trôi qua quá nhanh, trong nháy mắt một ngày một đêm đã qua.
Sở Chiêu hiện tại chỉ muốn giữ người lại.
Sở Chiêu suy nghĩ một lát, ôm ngực, “Ai da, đau quá.”
Tiếng kêu khá lớn.
Lâm Hành Chi nhìn qua, trợn mắt nhìn biểu diễn vụng về của hắn, “Ta hỏi qua, ngài chỉ là hơi suy yếu, không đau, nếu có đau cũng không phải ở ngực.”
Sở Chiêu không hề cảm thấy xấu hổ khi lời nói dối của mình bị vạch trần, cười nói: “Ai nha, Vương phi quả thực thông tuệ, liếc mắt một cái liền nhìn ra bổn vương đang giả vờ.”
Lâm Hành Chi không muốn chú ý đến hắn trực tiếp đi thẳng ra cửa, trông đặc biệt vô tình.
Kế đầu không thành, Sở Chiêu lại sinh một kế khác, trực tiếp xuống giường muốn kéo y, nhưng thân thể hắn thực sự yếu ớt, chưa kịp đứng vững đã ngã xuống.
Lâm Hành Chi nghe thấy tiếng động, lập tức quay lại đỡ hắn, “Biết rõ chính mình suy yếu, còn xuống giường làm cái gì, có chuyện gì mà không dùng miệng nói được?”
Y quyết liệt trấn áp Lệ Vương gia đang muốn "tác yêu tác quái" vì thế hắn nắm lấy vạt áo của Lâm Hành Chi, "Có thể đừng đi hay không?"
Giờ phút này Lệ Vương điện hạ sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đáng thương, giọng nói vừa cẩn thận lại mang theo một chút cầu xin, thật sự là khiến người ta khó lòng từ chối.
Lâm Hành Chi suýt nữa há mồm nói được.
Bất quá y vẫn dè dặt, nói: “Ngài muốn ta ở lại sao?”
Sở Chiêu gật đầu.
Lâm Hành Chi liền nhướng mày, khóe môi mang ý cười, “Vậy ngài cầu ta đi.”
Hắn là đại trượng phu co được dãn được, Sở Chiêu không chút do dự nói," Xin em."
Mmmmmmm
Lâm Hành Chi vừa lòng, nói: “Vậy lại ở thêm một đêm, ngày mai ta đến Hàn Lâm Viện rồi về thẳng nhà.”
“Được,” Sở Chiêu cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng hắn có nghi hoặc khác, “Dường như từ khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, dường như em không còn tích cực với việc gả cho bổn vương", mà biến thành hắn là người mong chờ.
Lâm Hành Chi nói: “Bởi vì thánh chỉ đã ban xuống, bởi vì Vương gia đã đáp ứng sẽ cưới ta, ta biết từ trước đến nay Vương gia là người giữ lời, ta sẽ nguyện ý gả cho ngài."
Nghe có vẻ là lý do chính đáng, nhưng Sở Chiêu biết, còn có một nguyên nhân khác khiến y lo lắng.
“Bất quá, nếu có thể thành hôn sớm một chút là tốt nhất, như vậy ta mới có thể đến sống ở Vương phủ, làm gì cũng thuận tiện hơn." Lâm Hành Chi cũng nói thêm.
Tay Sở Chiêu vẫn nắm lấy góc áo của Lâm Hành Chi, nghe vậy trả lời: “Rất mau, muộn nhất là mùa thu, chúng ta liền có thể thành thân.”
“Được nha,” Lâm Hành Chi vui vẻ nói: “Định được ngày lành thì ngài nói cho ta, để nhà ta chuẩn bị.”
“Ừ,” Sở Chiêu giơ tay vuốt ve lông mày Lâm Hành Chi, “Cao hứng như vậy sao?”
Lâm Hành Chi không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên, là ta muốn gả cho ngài mà, đương nhiên là cao hứng.”
Điều này khiến trong lòng người ta rung động cuồng loạn, mà người kia lại vô tri vô giác, đúng kẻ lừa đảo.
Sở Chiêu nghĩ như vậy.
Kẻ lừa đảo, không, Lâm Hành Chi đồng ý ở lại Vương phủ thêm một đêm nữa, đương nhiên muốn đi nói với Thạch Nghiên, để cậu ta cho người về báo tin cho Lâm gia.
Thạch Nghiên một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại càng lo lắng hơn, mặt đầy vẻ ưu sầu nói, “Thiếu gia, người thực sự không thèm để ý trong sạch, muốn gả vào Lệ Vương phủ trước sao?”
Lâm Hành Chi thẳng thừng phủ nhận, “Không có, chỉ là Vương gia hiện tại còn suy yếu, ta muốn lưu lại lại chiếu cố hắn một đêm, ngày mai liền về.”
Thạch Nghiên phàn nàn nói: “Nói như đường đường là Lệ Vương phủ lại không có hạ nhân ấy."
Lâm Hành Chi trừng mắt.
Thạch Nghiên lập tức sửa miệng, “Thiếu gia nói đúng, người là Vương phi tương lai, chiếu cố Vương gia suy yếu là điều đương nhiên."
“Được rồi, đừng ba hoa, ngươi đi về báo trong nhà một tiếng, để nương và mọi người an tâm. Vương gia là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì ta."
“Vâng...” Thạch Nghiên kéo dài, nghe như có lệ.
Lâm Hành Chi lại muốn nói cậu ta, nhưng bị Thạch Nghiên cắt ngang,“Thiếu gia, trong lòng người hiểu rõ là được, tuy rằng người là nam nhân, dù có mất trong sạch cũng phải chuyện lớn, nhưng cái đó dù sao cũng là lần đầu tiên, thận trọng một chút."
“Thiếu gia bảo trọng, ta về phủ trước.” Nói cho hết lời, xoay người liền chạy.
Lâm Hành Chi còn không có thời gian để phản bác.
Đạo lý y đều hiểu, cũng biết rằng mình không nên ở lại thêm một đêm nữa, nhưng từ lúc y bước một bước vào Lệ Vương phủ, đã có một số thứ thay đổi.
Bất quá Lâm Hành Chi cũng không có ý định đi sâu vào, dù sao y cùng Sở Chiêu cũng sẽ ở bên cạnh nhau rất lâu, đây là chuyện không thể thay đổi được, cũng không muốn thay đổi.
Y hiểu Thạch Nghiên lo lắng cái gì, nhưng y lại càng hy vọng mọi thứ sẽ thuận theo tự nhiên.
Lâm Hành Chi nhanh chóng trở lại phòng Sở Chiêu, Sở Chiêu đi lại không tiện, nên Lâm Hành Chi liền ở trong phòng của hắn.
Mà thị nữ cơ trí lại tri kỷ sợ bọn họ nhàm chán, nên mang đến mấy quyển thoại bản.
Còn đặc biệt nói rõ, “Đây là tác phẩm mới của Ninh Vương điện hạ, đây là bản duy nhất, trên thị trường chưa có bán đâu. Vương gia Vương phi xem vui vẻ."
Cùng với thoại bản còn có hạt dưa, và một ít điểm tâm và trà được đưa đến, cố gắng tạo điều kiện tốt nhất để bọn họ đọc thoại bản.
Mà Lâm Hành Chi nhìn quyển thoại vô cùng khiêm tốn, ngoài bìa không có một chữ, y không dám vươn tay ra, dù sao thanh danh của vị Ninh Vương này rất nổi.
So với Hành Chi, Sở Chiêu không có gánh nặng gì, trực tiếp cầm lấy, mở ra, liếc mắt một cái liền thấy ẩn bên trong là một kinh hỉ —— một bức xuân cung đồ khiến người ta cảm thán.
Sở Chiêu:...
Lâm Hành chi:...
Hai mặt nhìn nhau.
Sau đó, Lâm Hành Chi tách một hạt dưa, hỏi Lệ Vương điện hạ giờ phút này cảm thấy như thế nào, “Vương gia, có đẹp không?”
Lực đánh vào thật sự quá lớn, Lệ Vương điện hạ cảm thấy mắt mình bị ô uế, tay ngo ngoe rục rịch muốn xé sách!
Vì tránh cho những bức tranh mà Ninh Vương điện hạ tỉ mỉ sáng tác chưa bán liền chết non, Lâm Hành Chi thiện lương mà thay hắn ta đem quyển sách từ trong tay Sở Chiêu giải cứu rồi ném thật xa.
Cũng coi y thu túi bạc kia của Ninh Vương là xứng đáng.
Tiếp theo, Lâm Hành Chi lại đưa trà cho Sở Chiêu, để hắn uống hạ hỏa, Sở Chiêu hừng hức uống mắt không chớp cứ nhìn chằm chằm Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi có chút nghi hoặc hỏi hắn, “Vương gia, ngài nhìn ta làm chi, trên mặt ta có cái gì sao?” y theo bản năng duỗi tay sờ mặt mình.
Bị Sở Chiêu ngăn lại, “Không có gì hết, bổn vương chỉ là muốn nhìn mỹ nhân, để rửa mắt.”
Lâm Hành Chi nghe được hai chữ mỹ nhân, có chút ngượng ngùng, “Ta nào có đẹp, ngài mới là người đẹp chân chính.”
Sở Chiêu nắm lấy cằm Lâm Hành Chi, “Đã nhớ thương thân thể bổn vương, lại thèm nhỏ dãi nhan sắc của bổn vương, mong muốn của Vương phi thật nhiều.”
“Không tệ.” Lâm Hành Chi cũng không phủ nhận, “Ta rất thưởng thức mấy cái đó.”
“Chỉ là thưởng thức?” Sở Chiêu nhướng mày, “Em thật sự không muốn làm gì sao?"
Lâm Hành Chi hất tay hắn ra, “Đừng nói nhảm!Đều là viễn vong còn không đứng đắn.”
"Bổn vương nói thật mà!" Sở Chiêu vì chính mình biện hộ, không thể nói nam nhân không được, cũng không thể nói nam nhân không đứng đắn, đây là vấn đề tôn nghiêm.
“Ồ,” Lâm Hành Chi đối với chuyện này cũng không để ý lắm, về phần Sở Chiêu nói là thật hay giả, dù sao y cũng chưa thử qua, nên không biết.
Đương nhiên, lời này y không dám nói ra, nếu không nhất định sẽ có người ngay tại chỗ chứng minh cho y xem.
Vì thế y quyết đoán nói sang chuyện khác, “Thời điểm cũng không còn sớm, ta đi tắm, Vương gia ngủ sớm một chút, để sớm hồi phục.”
Thu dọn đồ đạc xong, Lâm Hành Chi đi vào phòng tắm ngay gian bên cạnh, y không cần lấy gì cả, vì tri kỷ Nam Tinh cô nương nhất định đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ.
Lâm Hành Chi: Từ bỏ giãy giụa
Tắm bằng nước có rải cánh hoa xong, Lâm thiếu gia thơm ngào ngạt lại lần nữa mặc áσ ɭóŧ của Lệ Vương điện hạ ra tới, Lệ Vương điện hạ thực vừa lòng, mà Lâm tiểu thiếu gia —— không muốn nói chuyện.
Đương nhiên, cũng không quên bưng nước cho Sở Chiêu súc miệng lau mặt, hầu hạ hắn xong liền quay người rời đi.
Kết quả còn chưa đi được hai bước lại bị gọi lại, Lâm Hành Chi quay đầu lại, “Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao?”
Sở Chiêu nói: “Ta muốn đi nhà xí.”
Hắn nói rất thẳng thắn, nhưng sau những lần bị trêu chọc, Lâm Hành Chi khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều, lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói:" Ngài không tự mình làm được sao?"
Biết y đây là lại thẹn thùng, Sở Chiêu giấu đi ý cười, nghiêm túc nói: “Nhưng hiện tại ta rất yếu, cần có người đỡ."
"Có nghĩa là ta cũng phải cởϊ qυầи cho ngài?," Lâm Hành Chi ý thức được mình hiểu sai, tức giận với chính mình, khó tránh khỏi việc giận chó đánh mèo.
Sở Chiêu: “Nếu như em nguyện ý……”
“Ta không muốn!” Lâm Hành Chi cự tuyệt dứt khoát, duỗi tay đem người nâng dậy, đỡ người đi đến cửa nhà xí.
Chờ tới nơi, Sở Chiêu liền nhìn Lâm Hành Chi rồi lại cúi đầu nhìn quần của mình, còn chưa nói cái gì, đã bị hung hăng trừng mắt nhìn.
Sợ bị hỏi Lệ Vương điện hạ lựa chọn có tay hay không có tay nên không dám đưa ra yêu cầu, tự mình đi vào giải quyết.
Đợi sau khi trở về giống như cười chế nhạo nhìn Lâm Hành Chi, “Kẻ lừa đảo, ta nói muốn đi vệ sinh, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Hành Chi cảnh báo hắn cho hắn, “Nếu ngài còn nói hươu nói vượn một câu nào nữa, ta lập tức về nhà!”
Uy hϊếp này là tác dụng, Sở Chiêu lập tức thỏa hiệp, “Được được được, ta không hỏi nữa, em muốn cái gì cũng được.”
“Hừ,” Lâm Hành Chi đỡ người lên giường, thổi tắt ngọn nến rồi nhẹ nhàng nằm xuống, y khá hài lòng với màn phản kích vừa rồi, mặc dù khá ngại nhưng không phải không thể khống chế Sở Chiêu. Nhiêu đó là đủ rồi.
Trong phòng yên tĩnh, nhưng cả hai đều chưa ngủ, một lúc sau, Sở Chiêu mới hỏi nghi hoặc trong lòng:"Kẻ lừa đảo, tối hôm qua vì sao em lại tới."
“Không có vì cái gì cả, ta chính là muốn đến.”
Sở Chiêu: “Thật sự không phải bởi vì tâm duyệt bổn vương cho nên mới tới sao?”
Lâm Hành Chi không lên tiếng, bởi vì y cũng không biết.
Bất quá hiện tại Sở Chiêu cũng không muốn hiện tại phải biết đáp án, nên không hỏi nữa:" Đi ngủ đi."
Thời gian sẽ chứng mình nhiều điều, tới lúc đó hắn sẽ biết.
……
Ngày hôm sau, vì phải đi trực nên Lâm Hành Chi đã thứ dậy từ rất sớm, người đánh thức y là Sở Chiêu.
Sau một đêm ngon giấc, tinh thần Sở Chiêu dường như sảng khoái hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa, hình như vừa tắm xong, ngửi được từ trên người hắn một mùi hương thoải mái.
Sở Chiêu vỗ vỗ cánh tay Lâm Hành, gọi hắn, “Dậy nào, ăn sáng xong thì ra ngoài là thích hợp nhất.”
Lâm Hành Chi còn có chút mơ hồ, ngồi dậy xoa xoa mắt, “Bây giờ là giờ nào?”
Sở Chiêu cầm quần áo đưa cho y, “Vừa mới giờ Thìn, gã sai vặt nhà em đã ở ngoài cửa chờ, à, còn có đại ca của em nữa, nói hôm nay thuận đường đưa em đến Hàn Lâm viện."
Lâm Hành Chi nháy mắt thanh tỉnh, bắt đầu luống cuống tay chân thay quần áo, sau đó từ rửa mặt súc miệng đến dùng xong đồ ăn sáng tổng cộng cũng không vượt qua một khắc.
Sở Chiêu thấy y như vậy, liền nói: “Không bằng bổn vương đi với em giải thích với đại ca?"
Lâm Hành Chi lắc đầu như trống bỏi, “Không được không được, nếu ngài đi, có khi ngày này năm sau là ngày giỗ của ta mất. Ta còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa."
Sở Chiêu đồng tình với y lại cảm thấy buồn cười nên không nói thêm gì về việc đi chung với y.
Lâm Hành Chi cầm lấy tay nải, nói với Sở Chiêu: "Ngài dưỡng bệnh cho khỏe, buổi chiều hoặc ngày mai ta sẽ đến gặp ngài."
Sở Chiêu: “Không cần tới, mấy ngày nữa ta sẽ đến tìm em.”
Lâm Hành Chi cho rằng không sao nên cũng không lo lắng gì nữa, quay người chạy về phía cổng.
……
Lâm Hành Chi đi phía trước, sau lưng Sở Chiêu liền gọi Thập Nguyệt đến phân phó, “Làm cho đám người đó câm miệng, tin tức Vương phi tới phủ nếu bị lộ một chút ra ngoài, đừng trách ta không lưu lại một ai."
“Bổn vương đã lâu không có gϊếŧ người,” Sở Chiêu bình tĩnh nói thêm.
Nhưng lại khiến Thập Nguyệt rét rung, từ khi Vương phi xuất hiện, tính tình của chủ tử đã thu liễm hơn, suýt chút nữa làm bọn họ quên mất chủ tử là người như thế nào.
Mặc dù những người đó chết ở trên tay hắn người không có một ai là vô tội.
"Tuân lệnh!” Thập Nguyệt ôm quyền, lĩnh mệnh rời đi.
Sau đó Sở Chiêu quay người nhìn về phía Lâm Hành Chi rời đi, ánh mắt ôn nhu, hoàn toàn khác với vẻ tàn nhẫn trước đó.
Về phía Lâm Hành Chi, khi mới vừa bước ra khỏi cửa đã phát hiện chỉ có Thạch Nghiên ở đó, bất quá vừa nhìn thấy y, Thạch Nghiên đã chỉ vào hẻm nhỏ trước mặt:" Đại thiếu gia và xe nhà đang ở đó."
“Tâm trạng đại ca ta như thế nào rồi?" Lâm Hành Chi hỏi.
Thạch Nghiên lắc đầu, tỏ vẻ: “Một lời khó nói hết.”
“Nói như thế nào?” Lâm Hành Chi vừa hỏi người vừa đi tới ngõ nhỏ.
Thạch Nghiên châm chước sau bắt đầu tìm từ, “Đại khái là cảm thấy đệ đệ gả ra ngoài như bát nước đổ đi, khuỷu tay hướng ra bên ngoài, muốn đánh nhưng lại nghĩ đó là đệ đệ ruột của mình nên không nỡ, liền nổi giận cáu kỉnh, sau đó càng muốn đánh đệ đệ hơn."
Lâm Hành Chi:……
Nói ngắn gọn chính là đại ca y nổi giận muốn đánh y.
Bây giờ có còn kịp để chạy nữa không?
Ý nghĩ vừa mới toát ra tới, Lâm Tu liền đứng thẳng tắp trước mặt y, tay cầm trường đao, chặn đường đi.
Lâm Hành Chi nhún vai, liên tục xua tay với đại ca, “Đại ca, ta là đệ đệ của ca, đệ đệ ruột, động thủ là có chút không nên?”
Lâm Tu nhấc chân lên.
Lâm Hành Chi: “…… Đá cũng không được.”
“Ha!” Lâm Tu cười lạnh.
“Đại ca, ta sai rồi, cũng không dám nữa,” Lâm Hành Chi thể hiện đầy đủ khí chất của nam nhân co được giãn được.
“Biết sai là được, chờ buổi chiều trở về ngươi biết nên làm như thế nào,” Lâm Tu cuối cùng cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhưng Lâm Hành Chi vừa nghe xong cả người liền héo úa.
Vẫn phải trả lời là,"Vâng."
Lâm đại ca còn tính vừa lòng, miễn cưỡng để đệ đệ lên xe ngựa, một đường đem người đưa đến Hàn Lâm Viện, trên đường một câu cũng không nói.
Thạch Nghiên đang đánh xe bên ngoài thở dài, tự làm bậy không thể sống, thiếu gia thật thảm.
Việc Lâm Hành Chi cáo bệnh giả để nghĩ cũng không gây được nhiều chú ý trong Hàn Lâm viện, chỉ có cấp trên và một số người quen biết đến thăm hỏi.
Bây giờ mọi người đều biết y không phải là người dễ chọc, hơn nữa y còn có hôn ước với Lệ Vương, nếu đắc tội người này chính là tự hại bản thân, cũng không phải là đem người cung phụng. Nhưng bọn họ nhất định không dám nhằm vào.
Để chứng minh mình thực sự bị nhiễm phong hàn, Lâm Hành Chi còn thỉnh thoảng ho hai tiếng, cố gắng biến lời nói dối thành sự thật.
Thật vất vả chịu đựng một ngày, nghĩ đến về nhà còn phải tiếp nhận dạy bảo của nương, Lâm Hành Chi hận không thể ở Lệ Vương phủ một lần nữa.
Đương nhiên, không ai cho y cơ hội này, Thạch Nghiên đã sớm đem xe ngựa tới đậu bên ngoài, còn nói nếu y không, thì Lâm đại ca cũng không ngại tới hộ tống y.
Lâm Hành Chi:…… Không có lựa chọn
Sau khi lên xe ngựa, Lâm Hành Chi bảo Thạch Nghiên đi chậm một chút, cố gắng về muộn nhất có thể.
Xe ngựa vừa mới chạy tới đường lớn, Lâm Hành Chi nghe thấy có người hô lớn:" Tin chiến thắng, tin chiến thắng, biên quan đại thắng, Lâm đại tướng quân đánh tan quân Tây Di, cứu được bá tánh nước Sở của chúng t. Tin tốt, tin tốt.."
Thạch Nghiên nghe thấy tiếng động, vội đem xe ngựa tới bên đường, dừng lại để tránh cản đường người truyền tin, tiếng vó ngựa phi nước đại qua, Thạch Nghiên vén rèm ra ý bảo Lâm Hành Chi, " Thiếu gia?"
Lâm Hành Chi nói: “Đánh xe, nhanh chóng về nhà.”
Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, bá tánh ven đường bàn tán xôn xao, Kiến Nguyên Đế không hề giấu diếm việc mình ra lệnh cho Lâm phụ lãnh binh tấn công Tây Di cứu bá tánh, nhưng cũng không công bố với bá tánh, rất ít người biết chuyện này.
Mà nay người truyền tin trực tiếp giục ngựa ở trên phố hô to, nhất định là có người đứng sau lưng bày mưu.
Lâm Hành Chi cảm thấy người sau lưng này không phải phụ thân y cũng không phải Sở Chiêu, mục đích đem chuyện này thông báo khắp nơi là để tránh bị vạch trần.
Nhưng đồng thời cũng gia tăng nguy hiểm.
Xe ngựa dừng lại ở cửa tướng quân phủ, Lâm Hành Chi liền vội vội vàng vàng xuống xe chạy vào nhà tìm nương, Chu thị đang ngồi trên ghế đọc thư, bên cạnh có một nam tử trung niên, hiển nhiên là người truyền tin.
Thấy Lâm Hành Chi vào cửa, Chu thị gật gật đầu với nam tử trung niên nói, " Theo lời tướng quân nói trong thư, ngươi dẫn người đi đến bên đường nghênh đón, nhất định phải bảo vệ tướng quân."
“Tuân lệnh," nam tử trung niên lĩnh mệnh, chắp tay hành lễ với Lâm Hành Chi, rồi đi ra ngoài.
Lâm Hành Chi vội vàng hỏi nương, “Thư của phụ thân sao ạ? Trên thư viết gì vậy?”
“Nha, đây là ai a, tân nương tử xuất giá về nhà mẹ đẻ?” Chu thị không đáp, mở ra hình thức trào phúng, thập phần âm dương quái khí.
Lâm Hành Chi tự biết mình sai, nên ôm cánh tay nương lắc lắc, cầu xin tha thứ:" Nương, nhi tử biết sai rồi, con là lo lắng cho Vương gia nên mới ở lại thêm một đêm, con bảo đảm từ đây về sau sẽ không như vậy nữa, người tha thứ cho nhi tử lần này."
“Nói hay lắm,” Chu thị cho y ngồi xuống, sau đó nhìn hai chân Lâm Hành Chi nói: “Nếu ngày nào đó con không muốn nó nữa có thể đến Vương phủ ở mấy ngày, lúc về ta thành toàn cho con."
Lâm Hành Chi vô thức siết chặt chân chó, không, chân người mới đúng.
“Nương, nhi tử biết sai rồi, thật sai rồi, người đừng tức giận.” Lâm Hành Chi đáng thương vô cùng nhìn Chu thị, ý đồ tìm kiếm sự thông cảm.
Mà Chu thị tỏ vẻ mình một chút cũng không tức giận, “Rốt cưộc dáng vẻ ta nổi giận, con đã gặp qua.”
Lâm Hành Chi lúc này toàn thân đều căng thẳng, sợ hãi.
Mặc dù nương y không có khả năng khiêng vạc nhưng việc khiêng y ném lên mái nhà không phải là không thể, Lâm Hành Chi cũng có ý kiến với việc này.
Cũng may lần này Chu thị thật sự không tức giận, sau khi đe dọa nhi tử một phen liền đem thư đưa cho y xem, Lâm Hành Chi nhanh chóng xem xong, đang định cùng nương thảo luận những gì phụ thân nói trong thư.
Liền thấy Chu thị chỉ tay về phía cửa, “Được, thư cũng đã nhìn, đến từ đường quỳ đi.”
“Ta mệt mỏi, ngủ một giấc lên lại đến đánh con.”
Lâm Hành Chi:???
Lâm Hành Chi khϊếp sợ, “Nương, không phải người nói không tức giận sao?”
Chu thị khẽ cười, “Là không tức giận, nhưng ta chưa nói không đánh con mà.”
- --------------------------------------------------
Trời cứu tui edit xong sảng hồn luôn 8497 từ. Bấm hoài mà không thấy hết.
Móng giò ômGà chiên giònThịt heo tươi chiên giòn. Cá hầm(kho)Gà hầm măng.