Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 10

Lâm Hành Chi từ cửa lớn Lệ Vương phủ đi ra liền không thể lại đi vào.

Vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt cả trong lẫn ngoài, nói là sợ sát thủ Tây Giao sẽ đến ám sát.

Trong dân chúng bắt đầu lan truyền rằng Kiến Nguyên Đế là bởi vì lòng mang bá tánh mới có thể coi trọng Lệ Vương vị tướng quân trước đó chinh Tây.

Chỉ khi Lệ Vương còn sống thì Tây Giao mới có thể bị uy hϊếp, mới không dám xâm chiếm Đại Sở. Cùng lúc đó, những kẻ Tây Giao ám sát Lệ Vương bị trói vào pháp trường quất roi liên tục ba ngày như một cảnh cáo Tây Giao.

Lâm Hành Chi mới đầu còn tưởng rằng Kiến Nguyên Đế muốn thể hiện tài đức sáng suốt của mình, thẳng cho đến khi một phong thư mật được gửi về kinh thành.

Tây Giao tập kết binh mã ở biên giới, chỉ đợi Sở Chiêu vừa chết thứ lập tức tấn công Đại Sở.

Mà Tây Giao dám ngang ngược như vậy là bởi vì có người hứa hẹn, lần này Sở Chiêu phát bệnh sẽ chết.

Không biết là ai, nhưng Kiến Nguyên Đế hiển nhiên đã sớm nhận được tin tức, cho nên mới có bảo hộ Sở Chiêu, cùng với việc quất những kẻ ám sát.

Bất quá những việc này tạm thời không liên quan gì đến Lâm Hành Chi, bởi vì không gặp Sở Chiêu, y ở nhà thêm hai ngày chán nản, sau đó chờ công văn phong chức quan từ Lại Bộ.

Lâm Hành Chi được nhận làm biên soạn của Hàn Lâm Viện, chức quan lục phẩm.

Hết thảy đều theo quy củ làm việc, cũng không gợn sóng.

Thẳng đến y được an bài đi đọc sách cùng Kiến Nguyên Đế.

Có những học sĩ trong Hàn Lâm Viện, chuyên vì hoàng đế cùng Thái tử sửa sang lại kinh thư văn sử, đọc sách. Mà ban tân học sĩ mới vào Hàn Lâm viện ngẫu nhiên sẽ được bố trí đi bồi Hoàng đế đọc sách, nếu trước mặt Hoàng đế thể hiện được tài học của mình. Và nếu có thể làm hài lòng Hoàng đế, thì ba năm sau bất luận là chức quan phẩm cấp hay địa phương của từng người sẽ khác nhau.

Lâm Hành Chi xuất thân từ gia đình tốt, hiện giờ triều đình càng muốn dựa vào Lâm gia đóng giữ biên quan, vì vậy lãnh đạo trực tiếp của Giang Lâm Hành Chi có ý dẫn dắt y, mới hai ba ngày, đã an bài y lộ mặt trước Kiến Nguyên Đế.

Vì Kiến Nguyên Đế đọc sách việc này Lâm Hành Chi cũng không xa lạ, kiếp trước ở Thái Tử an bài y không ít lần tìm tồn tại trước mặt, cũng bởi vì ngu xuẩn không hề phòng bị, bị Kiến Nguyên Đế thử và lừa bằng nhiều lời nói khách sáo, mới dần dần khiến Lâm gia đi vào con đường diệt môn.

Đời này Lâm Hành Chi chưa bao giờ nghĩ tới việc tạo thành tựu gì ở triều đình, y chỉ muốn nhanh chóng giải quyết việc hôn sự với Sở Chiêu, làm mưu sĩ đắc lực cho hắn.

Chính là, không phải ai cũng để y đạt được như ý nguyện.

Hôm nay, là lần thứ hai trong đời Lâm Hành Chi đến bồi Hoàng đế đọc sách, y theo quy cũ mà đọc xong lượng sách hôm nay, thấy Kiến Nguyên Đế không có ý định hỏi, liền hành lễ cáo lui.

" Tiểu tử Lâm gia,” Kiến Nguyên Đế khép trang sách, gọi y lại.

“Bệ hạ,” Lâm Hành Chi khom người chắp tay chờ phân phó.

“Có phải ngươi sắp đến tuổi cập quan* rồi không?”

(*)冠礼 – Lễ cập quan hay còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ, sau đó sẽ gọi là tuổi "Nhược quán" (弱冠), chưa đến hai mươi thì gọi là tuổi "Vị quán" (未冠)

Khi Kiến Nguyên Đế lên tiếng, trái tim Lâm Hành Chi đập thình thịch, trước tiên.

Trước tiên ban hôn, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu y.

Y đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, cung kính đáp, “Vâng, thần năm nay đã mười bảy.”

“Vậy thì đã đến lúc lấy vợ sinh con, không bằng trẫm ban cho ngươi một mối hôn sự, ngươi thấy thế nào?”

Lâm Hành Chi khuỵu gối, thẳng tắp mà quỳ xuống, “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!”

Trước tiên ban hôn, Lâm Hành Chi có chút cảm kích người đứng sau, Kiến Nguyên Đế đề cập chuyện này với riêng y, điều này là cho y có cơ hội từ chối.

Mà không phải giống như kiếp trước ở trước mặt mọi người ban hôn, làm y không thể cự tuyệt.

Bất quá hiện tại, việc quỳ của Lâm Hành Chi vẫn khiến Kiến Nguyên Đế không hài lòng, ông ta hạ sắc mặt, nghiêm túc hỏi:“Ngươi có tội gì?”

“Bệ hạ, xin thứ cho thần bất kính, thần không thể đáp ứng việc ban hôn của Bệ hạ,” Lâm Hành Chi nói và quỳ lạy Kiến Nguyên Đế.

Kiến Nguyên Đế sắc mặt trở nên lạnh lùng, hỏi: “Như thế nào không thể? Trẫm chưa đề cập là nữ tử nhà ai, Lâm ái khanh lại sớm từ chối mối hôn sự này.”

Lâm Hành Chi lại ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đỏ hoe, khuôn mặt bi thương, nói “Bệ hạ, thần có tội, thần phạm trọng tội, thần bất trung bất hiếu.”

Thanh âm đã mang lên khóc nức nở.

Kiến Nguyên Đế nhíu mày, hiển nhiên không hiểu Lâm Hành Chi đang muốn làm cái gì, “Ngươi cẩn thận nói cho trẫm biết, nếu có lời không thật trẫm nhất định không buông tha ngươi!”

Ngữ khí ngầm có ý cảnh cáo.

“Là,” Lâm Hành Chi cung kính đáp lại, “Bệ hạ, thần…… Thần là đoạn tụ, đối với nữ tử vô…… Vô năng, không mặt mũi nào cưới vợ.”

Làm như rất khó mở miệng, Lâm Hành Chi nói lắp bắp nhỏ giọng cho hết lời, nếu không phải cách không xa, Kiến Nguyên Đế suýt nữa cũng chưa nghe rõ.

Kiến Nguyên Đế hiển nhiên cũng không nghĩ tới nguyên nhân như vậy, ông sửng sốt trong chốc lát, Lâm Hành Chi lại bắt đầu dập đầu thỉnh ông ta giáng tội.

Kiến Nguyên Đế nhìn Lâm Hành Chi đang vùi đầu phía dưới, trong lòng cảm thấy vui sướиɠ, Lâm gia nắm binh quyền trong tay thì sao, có uy quyền trong quân đội thì sao, nhi tử thành Trạng Nguyên thì sao, cũng chỉ là một tên đoạn tụ, đối với nữ tử vô năng, một đoạn tụ tuyệt tử tuyệt tôn.

Người như vậy, có gì mà phải sợ hãi.

Cho dù ban hôn không được, dù sao cũng là nữ nhi của Trần gia, nếu ông cường ép ban cho một kẻ đoạn tụ, sợ là sẽ có người cảm thấy ông cùng Trần gia và Thái tử sinh ra hiềm khích.

Huống chi, Lâm Hành Chi nếu là đoạn tụ, nữ nhi Trần gia kia với ông ta cũng không có tác dụng gì, không bằng chọn một người thích hợp hơn.

Kiến Nguyên Đế nhanh chóng đưa ra quyết định trong đầu.

Ông ta giơ tay đối Lâm Hành Chi nói:“Tiểu tử Lâm gia, đứng lên đi.”

“Ngươi đã là đoạn tụ, vậy chuyện tứ hôn trẫm cũng không nhắc đến nữa, chỉ là ngươi đối nữ tử vô năng, không thể sinh con nối dõi lưu lại huyết mạch nối dõi tông đường, đích xác là đại bất hiếu, ngươi đã nghĩ kỹ?”

Lâm Hành Chi hiểu ý của Kiến Nguyên Đế, hắn có hai lựa chọn, hoặc là nhận danh đoạn tụ này, cả đời này cũng sẽ không có con, ít nhất là khi Kiến Nguyên Đế còn sống thì không thể có.

Hoặc là, phạm tội khi quân.

Kiến Nguyên Đế đã là từ bỏ ban hôn y cùng Trần Vân Yến, nếu về sau có nữ nhân bên cạnh y, và các nàng mang thai, thì vừa lúc đưa y xuống hoàng tiền, nói không chừng là kéo theo toàn bộ Lâm gia, mà không cần Kiến Nguyên Đế phải lo lắng bài mưu tính kế để diệt Lâm gia.

Nói là hai lựa chọn, nhưng thực tế Lâm Hành Chi cũng chỉ có một con đường để đi, cũng may con đường đó là con đường mà y muốn đi.

Lâm Hành Chi nói: “Thần biết tội, thần đã nghĩ kỹ, nếu không làm được cần gì phải để cô nương nhà khác gả tới chịu phòng không gối chiếc.”

Kiến Nguyên Đế động động ngón tay, tựa hồ rất hài lòng, “Nghĩ kỹ thì tốt, coi như trẫm chưa từng để cập đến chuyện ban hôn, ngươi lui ra đi.”

“Vâng, tạ ơn Hoàng Thượng long ân.” Lâm Hành Chi cúi đầu, khom người lui đi ra ngoài.

Lâm Hành Chi căng chặt suốt đường đi, cho đến khi ra khỏi cung mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười lên tiếng.

Không có tứ hôn, có thể không cần cùng tiểu thư Trần gia có dây dưa; nói là đoạn tụ, khoảng cách cùng Sở Chiêu thành thân lại gần một bước, loại nào đều đáng để cao hứng.

Lâm Hành Chi nhìn về hướng Lệ Vương phủ, y đã trước mặt Kiến Nguyên Đế nói mình đoạn tụ, còn chuyện cưới y đến lượt Sở Chiêu nỗ lực đi.

Lâm Hành Chi quyết định nghĩ biện pháp đưa tin cho Sở Chiêu.

……

Hôm nay, lỗ chó của Lệ Vương phủ có một hòn đá được ném vào, trên hòn đá còn buộc một tờ giấy.

Tờ giấy rất nhanh được chuyển đến chủ tử duy nhất của Vương phủ, Sở Chiêu mở ra nhìn thấy bức thư —— nếu không nhanh lên vương phi của ngài sẽ chạy theo người khác!

Khoé môi Sở Chiêu nhiễm một mạt ý cười, hắn liếc nhìn hòn đá gửi kèm theo tờ giấy, hỏi,:"Nhặt ở chỗ nào?"

Thuộc hạ thành thật trả lời:" Cạnh lỗ chó."

Tuy rằng Lệ Vương phủ có ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh, ngay cả một con chim cũng không thể bay vào, nhưng không nói là đá không thể chui lỗ chó, thuộc hạ tỏ vẻ, Vương phi tương lai thật sự là một người thông minh.

Sở Chiêu nghe xong, cũng không có gì ngạc nhiên, còn cảm thấy như vậy mới phù hợp với tính cách Lâm Hành Chi.

Hắn lại nhìn nhìn nội dung trên tờ giấy, rồi ra lệnh: “Đi tra xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Vâng!”

Thủ hạ chỉ trả lời ngắn gọn rồi nhanh nhẹn biến mất.

Kiến Nguyên Đế không những không muốn giúp Lâm Hành Chi che giấu việc y tự nhận mình là đoạn tụ để từ chối ban hôn, mà còn quạt gió thêm củi một phen. Ngay khi Lâm Hành Chi vừa xuất cung, tin tức đã lan truyện ra ngoài.

Trạng Nguyên lang là đoạn tụ, còn từng bị Lệ Vương một kẻ thích đùa bỡn nam nhân ngay trên đường lớn đoạt về Vương phủ, ai ngh tin cùng đều lộ ra vẻ mặt như vậy, hai người này cả đời đều nghĩ cũng đừng nghĩ phủi sạch quan hệ.

Cũng có người cười nhạo Lâm gia, phụ thân còn đang ở biên quan đánh giặc, nhi tử lại ở trong nhà nghĩ đến nam nhân, quả thực hổ phụ vô khuyển tử.

Mà kẻ đoạn tụ, sau khi đưa thư cho Sở Chiêu liền tự giác đi về nhà quỳ ở từ đường tổ tiên.

Chu phu nhân cùng Từ lão phu nhân khi biết tin đã đến đây, Chu phu nhân cho Lâm Hành Chi hai lựa chọn, “Muốn nương đánh con trước rồi mới nói, hay nói trước rồi mới đánh?”

Lâm Hành Chi quay đầu lại, ánh mắt rơi vào cây thước trong tay nha hoàn, lại nhớ đến nương y lúc còn trẻ có khả năng nhấc bổng một con hổ, theo bản năng run lập cập, “Vẫn là đánh trước rồi nói sau.”

Y sợ nếu nói trước rồi mới bị đánh, có khi mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.

“Nói vậy thì,” Chu thị từ trong tay nha hoàn cầm lấy cây thước, ngay sau đó một tiếng hét lớn: “Đưa tay ra!”

Lâm Hành Chi lập tức căng da và run rẩy đưa tay ra.

Mà Chu phu nhân lại không lưu tình, Lâm gia không có nhiều gia quy, nhưng phần lớn con cái đều được dạy bằng đòn roi, lúc nhỏ nghịch ngợm nhưng khi lớn lên đều ngoan ngoãn đều nghe lời hiểu chuyện.

Bất quá, sau khi phạm một việc sai lầm lớn, việc quỳ trong từ đường đã trở thành quy định của nhiều thế hệ.

Thước không riêng dừng ở trên tay, mà còn trên mông. Mông nhỏ trở nên đau nhói, chỉ nghe thấy tiếng bốp bốp liền cảm thấy đau dùm.

Lâm Hành Chi cũng không dám kêu đau, cắn răng chịu đựng, nhẫn đến cuối cùng mũi hốc mắt đều đỏ.

Sau ba mươi cây, Chu phu nhân mới dừng tay, sau đó nói:" Được rồi, hiện tại nói đi, phạm vào cái sai gì."

Lâm Hành Chi đau đến khóc nức nở, đem chuyện mình từ chối hôn sự còn nói mình là đoạn tụ nói ra.

Chu thị phản ứng bình đạm cũng không chút thương xót mà tỏ vẻ: “ y nha, đáng đánh nhiều hơn.”

Lâm Hành Chi: “……”

Ngu xuẩn là ta.

Từ lão phu nhân không bình tĩnh bằng Chu thị, vội vàng hỏi Lâm Hành Chi: “Cái gì đoạn tụ, Hành Chi cháu ngoan, ngươi nói rõ cho tổ mẫu, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Lâm Hành Chi: “……”

Sau khi bị đánh, y cũng không giấu được việc mình muốn gả cho Sở Chiêu, xong đời.

Lâm Hành Chi cười khẩy hai tiếng, “Tổ mẫu, ngài cũng biết những điểm mấu chốt.”

Từ lão phu nhân tiếp nhận thước, Lâm Hành Chi nháy mắt thành thật, “Ta nói, tổ mẫu ta cái gì ta cũng nói.”

Từ lão phu nhân sai người đen ghế tới, đoan chính ngồi xuống, nhìn Lâm Hành Chi nói: “Ngươi nói đi, ta ngồi đây nghe.”

Thấy Lâm Hành Chi lấy tay che mặt như sắp khóc, Chu phu nhân mắng: " Đáng."

Bất quá, bà vẫn giúp Lâm Hành Chi giải vây, nói rằng đây không phải việc nhỏ, chờ buổi tối cả nhà đầy đủ rồi giải quyết.

Từ lão phu nhân đáp ứng.

Sau đó kết quả là Từ lão phu nhân nghe xong Lâm Hành Chi trần thuật tức giận đến muốn lột da y, mà Lâm Tu đã cầm đao muốn đi chặt đầu Sở Chiêu, tên súc sinh đã bắt cóc đệ đệ của anh!

_______ xl có thể mình sẽ ra trễ một ngày nên mong mn thông cảm.

Về phần beta lại mình sẽ nhanh chóng beta lại.