Edit: Smuk
—
Tan tiệc, Quan Khiết ngồi xổm ở ven đường, đưa mắt ngắm nhìn dòng sông Hoàng Phổ.
Ánh đèn rực rỡ phản chiếu hai bên bờ, sóng nước đưa đẩy khiến cho bề mặt sông long lanh trong trẻo như chiếc gương mùa thu.
Gió thổi qua, phá nát tấm gương thành hàng ngàn mảnh vỡ, biến thành ánh sáng bé nhỏ li ti như vẩy cá.
Trong cái rực rỡ phồn hoa ấy, một chiếc thuyền lướt qua tháp Đông Phương Minh Châu rồi lặng lẽ trốn thoát khỏi dòng sông.
Cảm giác nát vụn đột nhiên ập đến giống với ly rượu đỏ thẫm trong quán bar nửa tiếng trước.
Cũng vào nửa tiếng ấy, Chúc Chính từng bước từng bước từ trong đám đông đi đến trước mặt cô, biểu cảm thờ ơ nhìn quanh quầy bar, sau đó chỉ vào Triệu Vũ Vi rồi quay đầu nói với Quan Khiết: “Xin lỗi cô ấy.”
Hai tai Quan Khiết ù ù như bị nước tràn vào, nửa ngày mới phản ứng lại: “Cái gì?”
Chúc Chính im lặng đứng sau Quan Khiết, bàn tay ấm áp đặt trên lưng cô, thấp giọng kiên nhẫn nói: “Xin lỗi đi.”
Trái tim Quan Khiết thắt lại, vừa định lên tiếng phản bác, quay đầu một cái lại nhìn thẳng vào đôi mắt không chút gợn sóng của anh.
Trong phút chốc, cổ họng Quan Khiết như uống phải nước đường, ngọt đến thé cổ, đứng một lúc lâu vẫn chưa thốt nên lời.
Âm thanh xì xào, dị nghị vang lên tứ phía, đám người anh một câu tôi một câu thêm mắm dặm muối, hồi tưởng lại sự việc bằng mấy lời bịa đặt rồi ngẫm nghĩ lý do tại sao màn kịch “Ăn vạ” này được dựng lên.
Vài phút ngắn ngủi, Quan Khiết theo lời mặc định của bọn họ biến thành một người phụ nữ ác độc.
Có bao nhiêu điều giả dối, còn nói rằng cái gì mà làm ồn chuyện này cũng không giải quyết ổn được, cô gái nhỏ bị dọa sợ rồi, cứ trực tiếp giao người phụ nữ đó cho cảnh sát xử lý là được.
Xung quanh càng lúc càng hỗn loạn, Quan Khiết trở thành tâm điểm dư luận, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt.
Trừ bỏ sự kinh ngạc ban đầu, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thể hiện chút cảm xúc nào.
Cô vốn có ngoại hình thanh tú, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt lạnh lùng cùng với mắt cáo một mí càng tô thêm vẻ đẹp cao quý của mình.
So sánh với Trịnh Vũ Vi đầy yếu đuối, nhu nhược đối diện kia đúng là khập khiễng.
Cán cân thiên vị ngay từ đầu đã không nghiêng về cô, kể cả Chúc Chính không yêu cầu cô xin lỗi Trịnh Vũ Vi đi chăng nữa, ở nơi đầy lời dèm pha này cô cũng sẽ đánh mất tiếng nói của bản thân.
Quan Khiết nghĩ thông suốt chuyện này, rối rắm trong lòng bỗng nhiên tan biến.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Quan Khiết chậm rãi chớp mắt, khuôn mặt mang ý cười mở miệng nói: “Xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Nói xong, Quan Khiết vòng qua đám người, không quan tâm đi thẳng ra ngoài.
Cô đi rất nhanh, một thoáng đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Tựa như một cơn gió chẳng rõ phương hướng, đến không một bóng người, đi không một dấu vết.
Ngoại trừ Chúc Chính, không ai thấy được sự ủy khuất, khổ sở dưới bóng lưng kiên cường của cô.
Nhưng bởi vì nhìn ra điều đó nên Chúc Chính mới thấy khó chịu.
Anh cho rằng mình đã dùng cách ổn thỏa nhất để giải quyết sự việc, sau đó lại phát hiện, bất luận mình dùng phương pháp nào cũng lấy sự tổn thương của cô làm tiền đề.
Nghĩ vậy, sắc mặt Chúc Chính càng thêm khó coi. Thế cho nên, khi Trịnh Vũ Vi ở một bên không ngừng oán giận Quan Khiết, Chúc Chính âm trầm, đè nén nói: “Về sau DEMON sẽ không tiếp cô cùng với hai bạn học này của cô nữa.”
Con ngươi Trịnh Vũ Vi trợn ngược, không thể tin được: “Vì sao?”
Chúc Chính đưa mắt nhìn về hướng Quan Khiết rời đi, không chút cảm xúc đáp: “Nhìn thấy mấy người, tâm trạng tôi không tốt.”
Trịnh Vũ Vi sửng sốt, thậm chí còn nghi ngờ Chúc Chính đang nói đùa.
Sau đó cô ta mới biết Chúc Chính không cợt nhả gì hết. Anh nói ghi vào sổ đen, là thẳng tay làm thật. TruyenHD
Cũng ở khoảng thời gian sau Trịnh Vũ Vi mới từ trong miệng người khác biết được, Quan Khiết là điều đặc biệt duy nhất tồn tại trong tim của ông chủ quán bar DEMON.
Nếu có ai được coi là một ngoại lệ, người đó nhất định mang họ Quan.
—
Quan Khiết ngồi đến nỗi chân đã tê rần mới đứng dậy.
Phía đông đường Kim Lăng có bán vé tàu, giá hai tệ 1 vé, chuyến đầu với chuyến cuối bắt đầu lúc 19:00 và 21:00, Quan Khiết vừa hay mua kịp chuyến cuối cùng.
Đi tuyến Đông Kim, từ phà Đông Xương về đoạn đường gần Bến Thượng Hải.
Lấy được vé, Quan Khiết cầm phiếu đi theo người phía trước lục đυ.c lên khoang tàu.
Có hai khoang trên dưới, Quan Khiết lên thẳng tầng thứ hai.
Chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cô lẳng lặng chờ đợi khách đi tàu lên hết để bắt đầu.
Đợi không tới năm phút, thân thuyền bắt đầu chuyển động đong đưa, chầm chậm rời khỏi bến.
Bến Thượng Hải đúng là thời điểm rực rỡ, huy hoàng, ngồi trên sông nhìn những kiến trúc cao chót vót, có vài tòa còn đi thẳng qua lớp mây nhàn nhạt, mạnh mẽ khí thế.
Đối diện bến Thượng Hải có những kiến trúc Châu Âu lộng lẫy, xa hoa, dù là Tòa nhà Châu Á hay Đông Phương Minh Châu, tất cả đều là kiến trúc trọng điểm của Thượng Hải, được xếp vào danh sách những công trình cần được bảo vệ.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Tại đây, có thể nhìn thấy Thượng Hải một trăm năm trước đang dung hợp với Thượng Hải đổi mới một trăm năm sau một cách hài hòa, độc đáo.
Tuy Quan Khiết là người Thượng Hải, nhưng rất ít khi tìm hiểu về lịch sử nhân văn nơi đây.
Đến đi phà cũng ít ỏi vài lần.
Quan Trân Dung chưa bao giờ xứng với chức danh một người mẹ, thời trẻ lăn lội cùng một đám thiếu gia, sau đó bị lừa ngủ mang thai.
Tên nhà giàu đó cưỡng ép Quan Trân Dung phá thai, bà ta lại mang suy nghĩ khác, ý muốn “dùng con trai bức vua thoái vị”(*)
(*) Kiểu mẹ quý nhờ con ấy quý vị
Nào biết bức vua thoái vị không thành, ngược lại còn bị mẹ vua dạy dỗ một trận.
Thai lúc này quá lớn, Quan Trân Dung không có cách nào bỏ được, chỉ có thể sinh ra.
Từ sau đó, nhà giàu ném ra một số tiền, cắt đứt liên lạc với Quan Trân Dung.
Quan Trân Dung lấy được tiền, một bên tiêu xài, một bên căm hận Quan Khiết mới sinh chặt đứt đường phú quý của bà ta.
Trước năm 13 tuổi, Quan Khiết được ông ngoại nuôi nấng, sau 13 tuổi, ông ngoại qua đời, Quan Trân Dung mới đưa cô về nhà.
Vốn tưởng rằng hai mẹ con có thể sống nương tựa vào nhau, lại chưa từng nghĩ, cả ngày Quan Trân Dung đều ở bên ngoài chơi mạt chược, còn đưa đủ loại đàn ông về qua đêm.
Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Quan Khiết hoàn toàn dựa vào bản thân nỗ lực.
Ngoại trừ bữa nào đó Quan Trân Dung đột nhiên thấy áy náy, lúc ra khỏi cửa vứt cho cô một ít tiền, Quan Khiết không nhận được bất kỳ một khoản trợ cấp nào.
Học phí cũng do cô đi nhặt đồng nát kiếm được.
Muốn nói không có oán giận là giả, nhưng cuộc sống vốn đã chẳng công bằng, ai cũng phải trải qua khổ cực, cô có tư cách gì chỉ trích người khác.
Mùa đông, gió đưa hơi nước lành lạnh từ mặt sông tới, cảm tưởng như xương cốt đều ngấm tuyết.
Hai tầng lộ thiên, không có bất kể một cái gì che chắn, gió lướt qua, thổi đến mức rùng mình.
Một tiếng hành trình này không những không nhận được trải nghiệm gì ngược lại còn nhận được sự tra tấn đầy gió rét.
Cơn gió thổi cả nửa tiếng, Quan Khiết bỗng thấy có chút hối hận.
Con người một khi gặp xui xẻo, suy nghĩ sẽ loạn cào cào.
Giống với lúc này, cô lại nghĩ tới Chúc Chính.
Nghĩ xem sao anh lại biến thành một bộ dáng thế này, nghĩ xem anh vì điều gì mà tới Thượng Hải, lại nghĩ xem có phải anh có lý do khó nói không.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quan Khiết vẫn chưa ý thức được, trong mỗi một khắc suy nghĩ cô đều vì Chúc Chính mà giải vây cho anh.
—
Hết chuyến tàu, Quan Khiết trở về nhà trọ.
Đến nơi đã hơn 11 giờ, xung quanh u tối, quạnh quẽ, Chu Chân còn chưa về.
Quan Khiết đổi giày, chui thẳng vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt qua loa một chút, Quan Khiết mệt mỏi chống đỡ mí mắt muốn sụp xuống của mình, bước chân nặng nề đi vào phòng chuẩn bị ngủ, vừa đặt lưng lên giường, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.
Quan Khiết ngồi dậy day day thái dương, nhoài người cầm lấy di động mới nãy ném hơi quá tay của mình.
Chẳng thèm nhìn người gọi tới là ai đã trực tiếp nghe, sau đó nhắm mắt lại, lưng tiếp tục dán lên đệm.
Đối phương chậm chạp không mở miệng, Quan Khiết không đủ kiên nhẫn chờ đợi, chủ động nói: “Alo?”
“Chị Khiết, là em, Trần Xuyên” Một giọng nói phóng khoáng nhẹ vang lên.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Trái tim Quan Khiết không tự chủ mà chệch nhịp, thanh âm cũng dịu dàng hơn vài phần: “Ừ, có chuyện gì thế?”
Ở quán bar, Trần Xuyên đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi lù lù đằng kia, siết chặt lòng bàn tay tận hai lần, cẩn thận từng câu từng chữ: “Là thế này, ….có vài việc nhỏ. Quán bar hai hôm trước mới tu sửa xong, tới hôm nay mới bắt đầu mở cửa, không nghĩ tới buổi tối đã có chuyện xảy ra. Đương nhiên việc này không liên quan đến chị, em gọi điện thoại cũng không có ý trách cứ chị Khiết đâu.”
“Nhưng mà chị cũng thấy đấy, trong quán cũng không có khách mấy. Chị xem có thể tới hát mấy buổi được không?”
Trần Xuyên ăn nói khách khí, uyển chuyển, Quan Khiết đột nhiên có cảm giác xa lạ.
Thế cho nên nghĩ một chút, Quan Khiết mới hoàn hồn, che microphone hít sâu, sau đó cự tuyệt nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc khác, không có khả năng phân thân.”
Trần Xuyên sửng sốt, không nghĩ tới việc Quan Khiết sẽ dứt khoát từ chối như vậy.
Cậu vừa định hỏi Chúc Chính làm sao bây giờ, lời còn chưa thốt ra, Chúc Chính cứ như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bỗng nhiên ho khan.
Tiếng ho quá lớn cũng quá nhiều, truyền đến tận chỗ Quan Khiết.
Mấy câu Quan Khiết định nói cũng theo tiếng ho mà biến mất.
Qua một lúc lâu, Quan Khiết mới nghe được tiếng nói chuyện bên đó.
Là Chúc Chính.
“Thuốc trong túi của tôi, không đáng ngại, đừng lo lắng.”
“Đừng gọi điện hỏi bác sĩ nữa, anh ta còn lải nhải nhiều hơn cả cậu.”
—