Hậu Phương Vững Chắc, Chỉ Cần Nằm Thắng

Chương 8: Ngoại truyện: Vân Mặc – Tiểu Tiểu

Khi đang điều tra một vụ án, vì không có manh mối gì nên đến nhờ bằng hữu tốt giúp đỡ.

Không ngờ ta lại nhìn thấy một tiểu cô nương gầy yếu trong nhà hắn.

“Nữ nhi của ngươi à?” Ta thay lời chào bằng một câu suy đoán.

Hắn năm nay ba mươi mốt tuổi, ta nghe nói hắn có một nữ nhi tầm mười một mười hai tuổi nhưng chưa từng gặp mặt.

“Đừng nói nhảm, đây là thần y ta mời tới để chữa bệnh cho mẫu thân.” Bằng hữu của ta sợ đến mức muốn lấy tay bịt miệng ta lại. Cũng may hắn kịp thời nhớ tới tính nết của ta mà dừng lại, nếu không theo phản xạ ta sẽ bẻ gãy tay hắn.

Nhưng…thần y sao?

Ta quay lại nhìn tiểu cô nương.

Rõ ràng nàng ấy chỉ là một đứa trẻ, vẫn còn khuôn mặt bẫu bĩnh trẻ con, nhỏ như vậy có thể chữa khỏi căn bệnh mãn tính hơn mười năm của mẫu thân hắn sao?

Ta không tin.

2.

“Bệnh nhân ở đâu?” Tiểu cô nương bước qua mặt ta, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi bằng hữu của ta, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng.

Bằng hữu bảo ta đợi ở sảnh một lát rồi nhanh chóng dẫn tiểu cô nương đi về phía hậu viện. Ta đứng trong đại sảnh nhìn bóng lưng họ, lần đầu tiên trong cuộc đời có cảm giác thiếu tự tin.

Ta bước đến bên hồ ở trong sân và nhìn xuống. Vẫn là khuôn mặt này…Tuy mấy ngày vừa rồi ăn ngủ tại quan phủ nên có chút tiều tụy nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.

Ngày xưa những quý nữ trong kinh thành mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này, một là sợ không dám lại gần, hai là chỉ dám lén lút ngắm nhìn từ xa. Những người táo bạo hơn thì có thể sẽ ném hoa cho ta.

Kiểu mà có thể triệt để bỏ qua sự tồn tại của ta, cho đến này mới có mẫu thân và muội muội ta. Nàng ấy là người thứ ba.

3.

Khi ta rời khỏi nhà của bằng hữu, ta vô tình nhìn thấy một con thỏ bị thương ở cửa. Ta đối những thứ nhỏ nhỏ mềm mềm... thường không có sức chống cự.

Thường ngày làm việc ở Đại Lý Tự, tính tình ta rất nghiêm túc, không bao giờ bộc lộ cảm xúc trước mặt người ngoài.

Nhìn con thỏ nhỏ đáng thương cuộn tròn như quả bóng, ta nhìn xung quanh thấy trên đường không có ai nên đã bước tới bế nó lên. Ấm áp và mềm mại làm ta không thể không vuốt ve nó.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, phát hiện vết thương ở chân sau của nó, ta không khỏi cau mày.

“Ngươi đang làm gì thế?” Ta đang định đưa con thỏ đến y quán trong thành để chữa trị thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.

Ta nhận ra giọng nói này. Đó là tiểu cô nương ta gặp sáng nay.

Chắc hẳn nàng ấy là người phía Nam nên sẽ có giọng nói mềm mại tự nhiên khi nói chuyện, nàng ấy cũng có thói quen nhấn mạnh ở phần cuối câu.

Có lẽ để phù hợp với khuôn mặt không hay cười nên khi nói chuyện nàng ấy cũng cố gắng dùng giọng điệu xa cách.

Tiểu cô nương muốn lấy con thỏ từ tay ta, ta vội lùi lại hai bước bảo vệ con thỏ trong ngực.

Nhìn thấy tiểu cô nương đã có chút tức giận, ta ngập ngừng hỏi: “Con thỏ này là của nàng à?”

Tiểu cô nương chưa kịp trả lời thì con thỏ nhỏ đã vội vàng lao ra khỏi tay ta, nhảy vào lòng nàng ấy. Nếu ta không kịp thời vớt nó lên thì ta sợ rằng nó sẽ bị rơi xuống đất và sẽ tự làm mình bị thương.

Giờ thì không cần nàng ấy nói gì, ta cũng biết con thỏ ấy là của nàng.

4.

Ta đã nghĩ tiểu cô nương sẽ chất vấn ta vì sao làm thương con thỏ của nàng, thậm chí ta đã chuẩn bị xong lời giải thích.

Không ngờ, nàng chỉ liếc nhìn vết thương trên chân con thỏ rồi quay người bỏ đi mà không hề nói với ta câu nào.

“Đợi một chút, cô nương, nàng đã khám xong bệnh cho lão phu nhân rồi à?

Nàng đeo tay nải trên người, hướng đi cũng không phải về phía phủ của bằng hữu của ta nên ta lắm miệng hỏi thêm một câu.

“Chỉ là ho mãn tính kéo dài, từ từ điều trị theo đơn thuốc là được, bệnh này trong chốc lát là không thể khỏi ngay nhưng cũng không phải bệnh có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghĩ đến sự tán thưởng của bằng hữu đối với tiểu cô nương này mỗi khi bàn luận về các vụ án, ta đã chặn nàng ấy lại.

“Nghe nói cô nương là y độc song tuyệt, hiện ta có một vụ án vừa lúc cần một người trong lĩnh vực này, không biết cô nương có thể bỏ chút thời gian giúp đỡ ta được không?”

Khám nghiệm tử thi của Đại Lý Tự và Hình bộ đều là một đám vô dụng, nghiệm thi ba ngày vẫn chưa tìm được nguyên nhân tử vong. Còn nước còn tát, ta muốn nhờ nàng ấy xem qua một chút.

“Không.”

Ai ngờ chút tình cảm tiểu cô nương cũng không cho, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt hơn cả ta thường ngày.

Nhưng thấy thái độ của nàng ấy như vậy ta lại càng yên tâm hơn, người có tài thường có chút kiêu ngạo.

“Ta vừa cứu con thỏ của cô nương đấy, cô nương không định trả ơn sao?”

Nghe ta nói xong, tiểu cô nương quay lại hơi cau mày nhìn ta.

“Nếu lúc nãy nếu ta không bế nó lên và bảo vệ đến bây giờ thì có lẽ nó đã bị hàng thịt nào đó nhặt về làm thịt rồi” Ta mạnh mẽ tích lũy công đức cho mình.

Tiểu cô nương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Trong bụng ta còn có rất nhiều lý do thuyết phục chưa kịp nói.

Tiểu cô nương thật là ngây thơ.

5.

Trên đường trở về Đại Lý Tự, ta hỏi tên tiểu cô nương.

Tiểu Tiểu. Ừ, rất phù hợp với nàng ấy.

Sau khi đến Đại Lý Tự, đám thị vệ vô cùng ngạc nhiên mà vây quanh Tiểu Tiểu.

Trước đây ta luôn không thích nữ nhân đến gần mình, nên khi thấy ta dẫn một tiểu cô nương về bọn họ vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Thậm chí họ còn hỏi Tiểu Tiểu có phải là nam giả nữ không, làm ta tức đến mức phải đạp cho mỗi người một phát.

Mấy tên lưu manh này mỗi ngày đều làm loạn, đang yên đang lành làm cô nương nhà người ta sợ hãi.

Có sự trợ giúp của Tiểu Tiểu, nguyên nhân tử vong rất nhanh đã được tìm ra, vụ án cũng đã có bước tiến triển lớn. Ba ngày sau, vụ án được phá giải thành công, ta cũng có cơ hội được nghỉ ngơi.

Lại nghĩ đến từ lúc Tiểu Tiểu giúp ta tìm được nguyên nhân tử vong, ta đã quá bận rộn mà không có thời gian quan tâm chăm sóc nàng ấy, ta cảm giác có chút tội lỗi, giống như lợi dụng người ta xong thì vắt chanh bỏ vỏ.

Vì vậy ta đã sai thủ hạ dùng một số bạc lớn để đánh một bộ ngân châm tặng cho nàng.

Nghe nói mấy ngày nay nàng ấy đều ở trong phòng dành cho khách của Đại Lý Tự đóng kín cửa để nghiên cứu y thuật. Nếu nữ đầu bếp một ngày không mang ba bữa cơm đến phòng thì có lẽ nàng ấy cũng quên ăn cơm luôn.

Tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu lớn trong phương diện chữa bệnh và độc thuật nên có lẽ sẽ thích y cụ, ta tặng nàng bộ ngân châm chắc chắn là không sai được.

Nghĩ đến Tiểu Tiểu, ta không thể không nghĩ đến muội muội ngốc nghếch của mình, cùng tuổi với người ta nhưng một trang sách đọc đến ba lần vẫn không thuộc được.

Nghĩ đến muội muội, ta có chút đau đầu. Nhiều năm như vậy chỉ có tứ chi là phát triển.

6.

“Vân đại nhân, vào ngày sinh thần các ngươi ở đây thường tặng quà gì?” Hôm nay, hết giờ làm việc ta đang định về nhà thì bất ngờ bị Tiểu Tiểu chặn lại hỏi một câu như vậy.

“Ngươi muốn tặng ai? Quà tặng còn tùy vào đối tượng là ai”

“Người đã tặng ta bộ ngân châm” Tiểu Tiểu nghiêm túc đáp.

Ta…bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Sinh thần của ta là ngày mồng tám tháng này.

Nghĩ đến hôm qua muội muội ta cũng trực tiếp đến hỏi ta thích quà gì, ta xoa xoa trán. Nữ tử bây giờ tặng quà đều thẳng thắn đi hỏi vậy ư? Một chút thành ý cũng không muốn bỏ ra, cứ như vậy trực tiếp đi hỏi người được tặng.

Nhưng nhìn khuôn mặt còn non nớt hơn cả Khanh nhi của nàng ấy, ta vẫn nói: “Chỉ cần đưa tặng một vài quyển sách liên quan đến phá án là được” Nói xong ta bước ra khỏi Đại Lý Tự. Ta thực sự có chút xấu hổ khi tự yêu cầu một món quà cho mình.

Hôm qua Khanh nhi hỏi ta nhưng ta không trả lời. Dùng sắc mặt lạnh dọa sợ muội ấy.

7.

Ngày mùng tám hôm đó, ta ở Đại Lý Tự cả ngày cũng không thấy Tiểu Tiểu đến gặp mình.

“Thiếu gia! Lão gia, phu nhân, tiểu thư đều đang chờ ngài trở về đón sinh thần. Nếu ngài không về thì sẽ muộn mất” Người quản gia ở nhà thấy ta mãi chưa về liền chạy tới thúc giục ta.

“Những vụ án của Đại Lý Tự không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết hết được. Thiếu gia ngài phải để ý đến sức khỏe của mình”

Ở Đại Lý Tự cả ngày cũng không thấy Tiểu Tiểu đến gặp mình, ta đi vào nội viện, nhìn về hường phòng Tiểu Tiểu ở nhưng không thấy ai. Ta quay đầu cùng quản gia rời đi.

Thật đúng là một tiểu cô nương, hay quên, còn không giữ lời.

Đợi ngày mai nàng ấy mới nhớ ra muốn tặng quà thì ta sẽ tuyệt đối không nhận!

[Các bạn đang đọc “Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng” được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

8.

Ngày hôm sau, ta đi làm khi trời còn chưa sáng.

Khi trời dần sáng, ta thấy thuộc hạ của ta cầm mấy cuốn sách tiến vào. Nhìn bìa thì đó là sách mới.

“Của ai vậy?” Ta thờ ơ hỏi.

“Đây là quà của Tiểu Tiểu cô nương” Thuộc hạ đáp.

Đúng là tiểu cô nương, hôm qua quên tặng nên hôm nay cũng không dám xuất hiện.

“Đưa cho ta” Ta đưa tay ra và nói.

Ta năm nay cũng đã hai mươi ba rồi, người ta cũng đã tặng sách tới rồi, ta cũng không nên giận dỗi với một tiểu cô nương, để mọi người biết thì rất là mất mặt.

“Cái gì…đưa cái gì ạ?” Thuộc hạ không hiểu nhìn về phía ta.

“Sách trong tay ngươi”

“Đại nhân, đây là của Tiểu Tiểu cô nương tặng thuộc hạ” Hắn cẩn thận nói.

“Cái gì!?”

“Tiểu Tiểu cô nương nói muốn cảm ơn thuộc hạ, nhưng thuộc hạ cũng không hiểu lý do vì sao. Từ khi cô nương đến phủ nha, thuộc hạ cũng không giúp nàng ấy cái gì cả. Nhưng nàng ấy nhất quyết tặng cho thuộc hạ, thuộc hạ cũng chỉ có thể nhận lấy. Nhưng cái này thuộc hạ cũng không thích đọc. Thuộc hạ động tay động chân thì được chứ động não thì chỉ có đại nhân thôi, nếu đại nhân thích, mấy quyển sách này thuộc hạ…”

“Không cần” Ta lạnh giọng nói.

Ta là Vân Mặc, muốn cái gì mà không được, còn cần tranh giành mấy quyển sách nát với thuộc hạ của mình? Hắn nhìn ta có chút bối rồi. Thấy ta không nói gì, hắn định ôm sách bỏ chạy.

“Lúc ngươi đưa tặng ngân châm không nói cho nàng ấy là ai đưa tặng sao?” Không hiểu sao ta không kìm chế được mà hỏi như vậy.

“Cái này…Không phải đại nhân đã dặn ta là không được nói tên ngài khi tặng đồ cho người khác sao? Ngài nói rằng chỉ cần là thuộc hạ đưa tặng thì họ sẽ tự biết đó là do ngài phân phó thuộc hạ. Nếu thuộc hạ lại nhấn mạnh tên ngài thì có vẻ rất kỳ lạ, có chút không ổn.” Hắn quay đầu lại, lo lắng nhìn ta: “Có phải thuộc hạ lại làm sai chuyện gì không?”

Ta….

“Ngươi nói đúng. Hãy để sách lại rồi lui ra đi”

Hắn có chút sửng sốt, ngập ngừng một lát, dường như đang nhớ lại những gì ta vừa nói. Hắn đặt sách xuống bàn làm việc của ta rồi gãi đầu rời đi.

Ta liếc nhìn mấy quyển sách trên bàn và cảm thấy càng trưởng thành ta lại càng bao dung hơn.

Trước đây nếu có ai phạm sai lầm, ta nhất định sẽ lôi người đó ra nghiêm túc nói chuyện, phải làm cho họ biết đã làm sai ở đâu. Bây giờ, ta đã học được cách bao biện cho lỗi lầm của người khác.

Chậc, không được, ta, đường đường là Thiếu khanh của Đại Lý Tự, sao có thể mềm lòng được?

Ta lập tức đứng dậy, dạo một vòng quanh ngục giam có những hình phạt thảm thiết nhất.

9.

Hôm nay ta có chút không vui.

Khanh nhi bị Tần Bạch từ hôn. Hắn lấy đâu ra can đảm làm vậy?

Khi chưa thượng vị, trước mặt gia đình ta hắn đã rất nhiều lần hứa hẹn, cam đoan nhất định sẽ đối xử tốt với Khanh nhi, không bao giờ để muội ấy chịu thiệt thòi.

Nếu chúng ta muốn thì hắn có thể phế bỏ hậu cung, chỉ có mình Khanh nhi là hoàng hậu.

Phụ mẫu ta nghĩ hắn là người hiểu chuyện nên cũng không miễn cưỡng ép buộc hắn làm gì để tránh cho những phiền toái không cần thiết.

Ai mà biết được sau khi trở thành hoàng đế, hắn còn không biết hắn là cọng hành nào!

Năm đó, vì phụ thân ta không muốn phải quan tâm chăm lo quốc sự, ông chỉ muốn dẫn binh đánh giặc, bảo vệ dân chúng và quốc gia nên mới đưa vị tiên hoàng hiền đức lên đế vị, nếu không phải như vậy thì giờ đến phiên hắn làm hoàng đế sao?

Văn không thành võ không được, tư chất tầm thường. Nếu không phải hắn và Khanh nhi có hôn ước từ nhỏ, hắn đối với Khanh nhi cũng rất tốt, mà các hoàng tử khác cũng không quá xuất sắc nên phụ thân ta mới không chút do dự hộ tống mẫu tử bọn họ đến vị trí Hoàng đế và Thái hậu. Nhưng không ngờ bọn họ qua cầu rút ván, đến mặt mũi cũng vứt bỏ!

Cùng ngày hôm đó, ta liền xin nghỉ phép, không ở Đại Lý Tự giúp hắn làm việc nữa. Ta sợ gặp hắn sẽ không nhịn được mà cho hắn một trận.

Nếu đánh hắn thì chúng ta sẽ thành người sai, cái được không bù được cái mất.

10.

Hôm nay là ngày thứ mười lăm ta nghỉ phép ở nhà, ta lại càng không vui.

Tên Tần Bạch kia quả nhiên đã thu hồi vị trí Thiếu khanh Đại Lý Tự của ta, để cho tên Sở Kiệt vô dụng thay thế.

Và điều đầu tiên tên vô dụng đó làm khi nhậm chức là đuổi hết người của ta.

Thuộc hạ báo cho ta biết là không biết Tiểu Tiểu đã đi đâu.

Ngay lúc đó, trong lòng ta thực sự có một ham muốn đến Đại Lý Tự vặt đầu tên vô dụng kia xuống. Nhưng ta đã kìm lại, năm nay ta đã hai mươi ba tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ nữa. Người lớn có cách xử lý của người lớn.

Bình thường bị loại người ngu xuẩn không đầu óc chọc đến, cơ bản là ta sẽ không cảm thấy tức giận, bọn hắn không xứng đáng được ta để ý. Nhưng hôm nay khi nghe thuộc hạ báo cáo như thế, không hiểu sao ta không thể kiểm soát được cơn tức giận của mình.

11.

Hơn ba tháng sau, thuộc hạ của ta cuối cùng cũng biết được tin tức của Tiểu Tiểu.

Nàng ấy không rời khỏi kinh thành mà thuê khách điếm ở lại, mỗi ngày đều ở trong phòng, đóng cửa không ra, không biết lại đang mân mê cái gì.

Đồ ăn lại để cho tiểu nhị mang đến tận phòng, cần bất cứ cái gì đều để cho tiểu nhị đưa đến.

Nếu không phải lần này một loại thảo dược mà nàng ấy cần không có ở trong thành, nên nàng ấy định lên núi ngoài thành hái thuốc thì thuộc hạ của ta cũng không thể tìm thấy nàng ấy ở cổng thành.

Khi gặp nhau, Tiểu Tiểu nhìn ta với ánh mắt xa lạ, sau khi nhìn đi nhìn lại vài lần, nàng ấy mới nhớ ra ta là ai.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Giọng điệu của nàng vẫn lạnh lùng giống như lần đầu chúng ta gặp nhau. Phảng phất như mấy tháng trước chúng ta chưa từng quen biết nhau.

Chậc, sao lại có một nữ nhân lạnh lùng như thế, so với ta còn cứng rắn hơn.

“Ta có một muội muội được nuông chiều từ nhỏ, không tài, không võ công, cái gì cũng không biết chỉ biết tiêu tiền. Gần đây trong kinh thành không quá yên ổn, ta lo lắng muội ấy sẽ gặp chuyện không may nên muốn tìm người bảo vệ muội ấy, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có nàng là thích hợp nhất, hai người cùng tuổi, nhìn nàng lại vô hại, sẽ không làm cho người ta chú ý” Ta nói ra lý do đã sớm chuẩn bị.

“Không đi”

Chậc, cái giọng điệu từ chối này vẫn giống hệt như trước, không hề có chút cân nhắc nào. Nhưng tính tình của nàng ấy rất dễ dụ.

“Linh chi, tuyết liên, lộc nhung, hà thủ ô, đông trùng hạ thảo...” Mỗi lần ta nói đến một loại thảo dược, đôi mắt Tiểu Tiểu sẽ sáng thêm một phần.

“Còn nhân sâm, dù là trăm năm hay ngàn năm, muốn bao nhiêu ta đều có thể tìm đến cho nàng... Chỉ cần nàng bảo vệ muội muội của ta một năm, từ này về sau nàng muốn dược liệu hay bất cứ thứ gì Vân Mặc ta đều bao hết” Nhà ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền là nhiều không có chỗ mà tiêu.

“Được, một lời đã định” Tiểu Tiểu giơ ta muốn đập tay với ta.

Thật là một bàn tay bé nhỏ, ta cũng không nỡ đập mạnh mà chỉ chạm nhẹ vào nó.

Trên đường về nhà, ta liếc nhìn Tiểu Tiểu đang đi bên cạnh mình, không khỏi lắc đầu cảm thán, trên đời này còn có người ngây thơ, dễ dụ như vậy, thật hiếm có!

12.

Hôm nay ta tức giận đến mức muốn đánh người.

Ta mới nửa ngày không ở nhà, vừa về đã nghe Tiểu Tiểu cởϊ áσ trị thương cho thằng nhãi Tần Dịch.

Trí tuệ như hắn sao có thể tùy tiện mà c..hết được? Phụ thân ta cũng quá lo lắng. Trúng độc thì trúng độc, bị thương thì bị thương, cũng có phải lập tức không qua được đâu.

Không phải hắn cũng có thuộc hạ sao? Dưới trướng của hắn người tài ba nhiều như vậy, chỗ nào cũng không đi, mắc gì cứ phải đến nhà ta để chữa thương?

Nếu không phải biết trong lòng hắn có người không thể buông bỏ, tâm của Tiểu Tiểu lại giống như khối sắt đúc, tối nay kiểu gì ta cũng đuổi hắn đi không cho hắn ngủ yên.

Khi phụ thân nói về dịch bệnh, ta không hề suy nghĩ mà đã quyết định sẽ mang Tiểu Tiểu đi.

Nàng ấy mới mười bốn, mười lăm tuổi, không thể để lại cho phụ thân ta sai phái lung tung được.

13.

Khi đến thị trấn nhỏ phía nam, chúng ta mới nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

Dịch bệnh lây lan cực kỳ nhanh chóng, có thể giế..t người chỉ sau vài ngày.

Chúng ta không dám chậm trễ.

Tiểu Tiểu bắt đầu giúp đỡ các đại phu trong thành cứu trị bệnh nhân. Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy Tiểu Tiểu nghiêm túc như thế nào trong việc trị bệnh cứu người. Nàng ấy có chấp niệm đặc biệt đối với y thuật. Không chỉ có tự mình chăm sóc bệnh nhân, ngày cũng như đêm theo dõi tiến triển của bệnh không ngừng nghỉ, còn lấy thân thử thuốc.

Cũng may, vào ngày nàng ấy bị lây nhiễm, nàng ấy cũng tìm ra phương thuốc chữa dịch bệnh.

Dân chúng của thị trấn nhỏ phía nam này sau khi được cứu chữa, rất nhiều người đã mang hài tử đến quỳ tạ ơn Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu được những đứa trẻ vây quanh, trên mặt nàng ấy xuất hiện nụ cười hiếm hoi.

Nụ cười kìa khắc sâu trong trái tim ta, cả đời khó quên.

14.

Sau khi bệnh dịch ở thị trấn nhỏ được giải quyết, ta đưa Tiểu Tiểu trở về kinh thành.

Không ngờ ngay khi về đến nhà, ta đã nghe phụ thân nói rằng có dịch bệnh xuất hiện ở kinh thành và các thành trấn lân cận.

Ta lại lập tức dẫn Tiểu Tiểu đi giúp Tần Dịch xử lý dịch bệnh ở các thành trấn xung quanh.

Liên tục di chuyển trong nhiều ngày, đến cả nam nhân như ta còn có chút không chịu nổi nhưng Tiểu Tiểu không hề phàn nàn một tiếng.

Đến bất cứ một thành trấn nào, nàng ấy đều cẩn thận hướng dẫn các quan viên và đại phu địa phương phương pháp phòng ngừa và điều trị dịch bệnh.

Dù họ có hỏi gì nàng ấy đều không ngại phiền toái, giải thích cặn kẽ từng chút một.

Trong cơ thể nhỏ bé đấy tràn ngập năng lượng.

Nhưng bất ngờ là dịch bệnh đã lắng xuống lại bắt đầu bùng phát trở lại. Chúng ta đã không thể dự đoán được việc này.

Sau này, Tần Dịch đã tra ra được là do Tần Bạch phái người đi lây lan mầm bệnh khiến dịch bệnh bùng phát lần thứ hai, hắn không muốn thanh danh của Tần Dịch được đẩy cao lên nữa.

Lần đầu tiên ta nghe được một lý do hoang đường, ích kỷ như vậy, ta đã không thể tin được.

Hắn là hoàng đế!

Mấy vạn con người này đều là thần dân của hắn, dù hắn không thương họ như con nhưng cũng không thể coi khinh đến mức này, so lòng nhân từ hắn còn thua xa tiên đế vạn dặm. Loại người này không xứng đáng làm hoàng đế.

Thù mới hận cũ cùng nhau tính, Tần Dịch và ta quyết định tạo phản.

15.

Vào ngày tạo phản, lần đầu tiên Tiểu Tiểu không nghe lời ta. Dù ta có nói gì đi chăng nữa hay dùng cái gì lừa gạt thì nàng ấy đều muốn đi cùng ta.

Ngày hôm đó, ta nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy và cuối cùng cũng đã nhìn thấy thứ mà ta muốn thấy.

“Tại sao nàng lại muốn đi theo ta?” Ta hỏi.

“Nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì những đồ vật sau này ta muốn không có ai đưa đến nữa” Nàng ấy nhìn ta và nói.

“Trong lòng nàng…” Ta ngập ngừng nói.

Tiểu Tiểu ngước mắt lên nhìn ta khó hiểu, đáy mắt trong veo.

Lời chưa dứt ta đã đánh nàng bất tỉnh.

Ít nhất ta khẳng định được một điều, trong lòng nàng ấy có ta nhưng có lẽ chưa ai dạy nàng ấy về tình yêu nên nàng ấy cái gì cũng không hiểu.

Không phải vội, như thế này ta cũng đã rất vui vẻ rồi.

Chuyện hôm này tất nhiên là đại thành!

Tất nhiên ta cũng bị thương chút da lông khi trở về gặp nàng.

16.

Việc lớn đã thành!

Ta cũng...xong rồi.

Sau khi trời sáng, ta sai thuộc hạ của Tần Dịch đến đón Tiểu Tiểu, mẫu thân và muội muội.

Ta tìm được một cung điện cũng khá sạch sẽ, vừa ngồi uống xong một bầu rượi thì Tiểu Tiểu đã tới rồi.

“Thấy không, ta vẫn khỏe mạnh mà?” Ta quay lại nhìn nàng ấy và nói.

Tiểu Tiểu nhìn ta, lời nói nghẹn lại nhưng trong mắt tràn đầy tức giận.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì được ta nuôi nấng mấy tháng đã có chút thịt của nàng ấy, ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng ta bước tới với một khuôn mặt còn vương chút kinh hoảng.

“May mắn ta và người đều còn sống.”

“Nàng không biết hôm qua nguy hiểm như nào đâu, thật may là nàng không đi theo nếu không ta sẽ phân tâm mà khiến chúng ta đều bị thương.”

Ta lén lút vẫy tay cho thuộc hạ lùi xuống, còn thuận tiện giúp ta đóng cửa. Ta bước đến ôm Tiểu Tiểu vào lòng. Thân thể nàng ấy chợt đơ ra.

“Ta còn sống, Tiểu Tiểu, ta còn sống” Ta run run nói.

Thân thể Tiểu Tiểu rất nhanh mềm lại, nàng nâng đôi tay bé nhỏ vỗ lưng ta, xoa dịu tâm trạng của ta.

“Đêm qua, khi ở giữa ranh giới của sự sống và cái c..hết, ta chợt hiểu ra rất nhiều điều, ta cũng sợ có những điều sẽ trở nên quá muộn nếu không nói ra.”

Ta buông Tiểu Tiểu ra, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi: “Nàng có bằng lòng ở bên cạnh ta không?”

Nàng có chút bối rối nhìn ta.

“Không sao đâu, nếu nàng không đồng ý thì cũng không sao” Ta thất vọng nói, thẫn thờ đi nhặt thanh kiếm đẫm m..áu trên mặt đất lên, trong mắt không còn sức sống.

“Không phải, ta đồng ý” Tiểu Tiểu vội vàng chạy lại đỡ ta.

“Thật sao? Ta không muốn cưỡng ép nàng. Nàng thực sự muốn sao? Nàng vui vẻ ta mới vui vẻ.”

“Ta bằng lòng mà” Tiểu Tiểu vội gật đầu đáp.

Ta thả thanh kiếm xuống và ôm lấy nàng. Thiếu chút nữa ta đã không kìm chế được, nàng thực sự quá đáng yêu.

Lúc nàng dựa đầu vào ngực ta, mắt ta có chút chua xót, ôm nàng chặt thêm một chút. Khi nàng bị lây nhiễm dịch bệnh ở thành nhỏ phía nam, có trời mới biết ta đã sợ hãi như thế nào. Cuối cùng nàng cũng đã trong vòng tay của ta.

17. Châm cứu

Vào đêm trước đại hôn của Tần Dịch và Vân Khanh, Tiểu Tiều đột nhiên xông vào phòng ta, trong tay cầm một cây ngân châm sắc bén.

“Tiểu Tiểu, tìm phu quân có chuyện gì sao?” Ta lặng lẽ bước về cửa hai bước, trên mặt bình tĩnh hỏi.

“Phu quân? Ồ, chúng ta chỉ mới đính hôn. Việc hôn nhân còn không biết có thành hay không đâu” Nàng lạnh lùng đi tới dí ngân châm vào cổ ta.

Sư phụ của Tiểu Tiểu là quỷ y, hành tung không rõ, nên ta và Tiểu Tiểu mới chỉ đính hôn, chưa cử hành hôn lễ. Phải đợi tìm được sư phụ của nàng và thông báo cho ông ấy biết thì Tiểu Tiểu mới bằng lòng tổ chức lễ cưới. Ta tôn trọng quyết định của nàng.

Nếu không sao có thể để thằng nhãi Tần Dịch dẫn đầu kết hôn trước ta được.

Rõ ràng là ta chinh phục được thê tử trước nhưng cuối cùng hắn lại động phòng hoa chúc trước, vẫn là lấy muội muội của ta.

“Chàng đang nghĩ cái gì? Nói mau, ngày tạo phản có phải chàng diễn xuất lừa ta hay không? Cây ngân châm đâm nhẹ xuống làm ta thấy hơi nhói ở cổ.

“Ai ôi!!! Nương tử, nàng đâm vào động mạch chủ của ta rồi” Ta lui ra phía sau hai bước ôm cổ ngã xuống đất.

“Không có khả năng…ta rất cẩn thận” Tiểu Tiểu lo lắng quỳ xuống nhìn ta.

"Chàng đang nghĩ gì vậy? Nói cho ta biết, chàng đã chơi ta vào ngày tạo phản à?"

Khi mở tay ta ra thấy phần cổ của ta vẫn còn nguyên vẹn, nàng càng tức giận hơn.

“Chàng lại đùa giỡn ta?” Nói xong nàng lại một lần nữa cầm lấy ngân châm nhưng do quá vội vàng mà đánh rơi nó ở giữa hai chân của ta.

“Nương tử, đây không phải là ý hay đâu”

Ta lập tức đứng dậy cầm lấy cây ngân châm của nàng cất đi.

Nếu biết trước sẽ thế này ta đã không tặng nàng bộ ngân châm làm quà, dù có tặng cũng không tặng đồ vật nguy hiểm như vậy. Thiếu chút nữa hủy hoại hạnh phúc nửa đời còn lại của chúng ta.

Tiểu Tiểu lại muốn rút một cây ngân châm khác từ thắt lưng của nàng, ta nhanh chóng bước tới ôm lấy và khóa tay của nàng lại.

“Nương tử, nàng nghe ta giải thích. Ta không cố ý lừa nàng, chính là ta thực sự thấy sợ hãi, nàng đối với y thuật độc thuật gần như là quá si mê, thậm chí vì tìm phương thuốc trị dịch bệnh mà dấn thân vào nguy hiểm, ta không dám đánh cược. Khi đó ta đã nghĩ có lẽ ta nên sớm cho nàng biết tình cảm của ta, nếu trong lòng nàng có ta thì khi gặp lại tình huống tương tự sẽ có chút vướng bận và sẽ không hành động theo cảm tính nữa” Ta cố gắng hết sức giải thích nhưng khi cúi đầu nhìn vào mắt nàng, vẫn rất lạnh lùng.

“Chàng đánh giá mình cao quá rồi, sau này gặp lại tình huống như thế ta vẫn sẽ hành động theo cảm tính.”

Ta:…

Sao mềm cứng nàng ấy đều không thích vậy?

“Ta biết trong lòng nàng có oán khí, ta sai rồi” Ta nhìn nàng ấy chằm chằm, ánh mắt vô cùng chân thành.

Ánh mắt nàng ấy hơi dịu đi. Thấy thế, ta có chút tự tin.

“Hôm nay Khanh nhi xuất giá, sau khi muội ấy rời khỏi nhà ta chỉ còn có một thân một mình” Ta nói một cách buồn bã.

Tiểu Tiểu nhìn ta với ánh mắt “đầu óc chàng bị hỏng rồi”

“Trong mắt phụ thân chỉ có mẫu thân và muội muội, trong mắt mẫu thân chỉ có muội muội cùng phụ thân, khi muội muội rời đi trong mắt họ chỉ có lẫn nhau, chỉ có ta cô độc một mình. Tiểu Tiểu, ta chỉ có nàng. Từ nhỏ nàng đã một mình bước chân vào giang hồ nên chắc chắn nàng biết được cảm giác cô độc nó khó chịu như thế nào đúng không?”

Ánh mắt Tiểu Tiểu có chút xúc động, nhưng chỉ nhìn ta không nói lời nào.

“Đừng rời bỏ ta được không? Ta sẽ không bao giờ lừa gạt nàng nữa. Nếu không phải vì quá muốn giữ nàng bên cạnh ta đã không làm ra hạ sách này. Ta sai rồi”

Ta cúi đầu dựa vào cổ nàng, một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt rơi xuống trượt qua tai của nàng. Thân thể Tiểu Tiểu hơi cứng đờ.

Một lát sau, nàng từ từ giơ ta lên ôm lấy ta và nói: “Được”

Ta hơi nhếch khóe môi lên. Còn không đợi ta bật cười thì Tiểu Tiểu đã đẩy ta ra.

“Được cái đầu của chàng! Tám tuổi ta đã xuất sư, một mình bước chân vào giang hồ, hai chữ “cô độc” viết như thế nào ta còn không biết, ở một mình rất tự do thoải mái. Chàng thì cô độc cái gì, ta không bao giờ tin mấy chuyện bịa đặt của chàng nữa”

Vừa nói nàng vừa rút ngân châm ra khỏi thắt lưng đâm xuống. Ta nhanh chân chạy ra ngoài cửa.

“Nương tử, ta sai rồi, thực sự sai rồi.”

Đêm đó, tiếng hét của ta vang vọng khắp phủ đệ, bước chân ta trải rộng đến từng ngóc ngách trong nhà.

Ngày hôm sau, toàn kinh thành đều biết chuyện mất mặt của ta.