Hậu Phương Vững Chắc, Chỉ Cần Nằm Thắng

Chương 7

31.

“Ai bảo các ngươi đưa nàng ấy đến đây?” Tần Dịch bước nhanh đến bên ta, nghiêm khắc hỏi.

Người đưa ta tới lập tức quỳ xuống nói: “Vương gia, xin ngài thứ tội, thuộc hạ cho rằng ngài muốn nhanh chóng gặp Vân tiểu thư nên có chút nóng vội, tính toán sai thời gian.”

“Ngày mai tự phạt mười trượng”

“Tuân lệnh” Người của Tần Dịch đứng dậy, rút lui.

Còn lại ta với Tần Dịch, bốn mắt nhìn nhau.

“Đi theo ta, đừng chạy lung tung” Hắn nhìn vào mắt ta, nghiêm túc dặn dò.

Ta vô thức gật đầu. Tần Dịch dẫn ta vào trong điện.

Nửa mặt bên phải của Tần Bạch bị ấn xuống đất, khi nhìn thấy chúng ta cùng đi vào, tức giận đến mức suýt lòi tròng mắt ra ngoài.

“Ngươi… Các ngươi! Vân Khanh, ngươi không biết xấu hổ!” Hắn rống lên.

Một giây sau, hắn bị Tần Dịch đá vào ngực, bay đập lưng vào cột, phun ra một ngụm m..áu.

“Nếu không biết cách nói chuyện thì cắt lưỡi đi” Tần Dịch lạnh lùng nói.

Tần Bạch cuộn tròn trên mặt đất, ôm ngực, há miệng, lại không dám nói thêm một lời nào.

Tần Dịch khinh thường liếc hắn một cái, nghiêng người hỏi thuộc hạ: "Trần Nhàn đâu?"

“Trần Thái hậu đang bị bắt ở phía sau, ngài muốn lôi bà ta đến đây không?”

“Lôi ra đây!”

Một lát sau, Trần Thái hậu hoảng sợ đi vào, nhìn thấy Tần Bạch nằm ở góc điện, liền hét lên một tiếng, lao về phía hắn.

“Nhi tử của ta, nhi tử, nhi tử…đừng dọa mẫu hậu” Nhìn thấy Tần Bạch mở mắt ra, bà ta thở phào nhẹ nhõm.

“Tần Dịch, Tần Bạch là hoàng đế danh chính ngôn thuận, ngươi dám động bệ hạ sẽ bị dân chúng phỉ nhổ!” Trần Thái hậu quay đầu nhìn Tần Dịch, lạnh lùng nói.

“Ngươi yên tâm, người duy nhất bị dân chúng phỉ nhổ chỉ có hắn thôi!” Nói xong, Tần Dịch ném hai thanh đoản đao trước mặt bọn họ.

“Ta là người rộng lượng, các ngươi hại c..hết phụ vương ta, một mạng đổi một mạng, ta sẽ không g..iết cả hai người các ngươi. Các ngươi tự thương lượng đi, xem hôm nay ai sẽ được bước ra khỏi nơi này.”

“Ngươi muốn chúng ta g..iết hại lẫn nhau, ngươi nằm mơ đi!” Trần Thái hậu chỉ vào Tần Dịch tức giận nói.

“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, ta đếm đến ba, nếu không quyết định được thì cùng nhau xuống địa ngục đi”

“Ba…” Tần Dịch chậm rãi đếm.

“Ngươi muốn g..iết thì g..iết đi. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nhi tử của ta chắn chắn sẽ không bao giờ g..iết ta. Chúng ta sẽ không làm theo ý…”

Trần Thái hậu chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Bạch đâm một nhát vào tim. Bà ta không thể tin nổi mà quay lại nhìn Tần Bạch.

Tần Dịch bỗng nhiên quay người lại, chặn tầm nhìn của ta. Giây tiếp theo, ta cảm thấy có một bàn tay ấm áp che lên mắt mình, “Đừng nhìn.”

Có chuyện gì nào mà ta chưa từng thấy qua, sao có thể sợ hãi trước một cảnh tượng nhỏ như vậy được? Lúc trước bộ dạng đẫm m..áu của hắn còn đáng sợ hơn Trần Thái hậu rất nhiều.

Ta kéo tay hắn ra. Tần Dịch nhìn ta, trong mắt hiện lên sự hối hận: “Thật sự không nên để nàng ở lại.”

Ta…

Chính ngươi muốn ta ở lại, bây giờ chính ngươi lại muốn ta rời đi. Nam nhân, sao tâm tư của ngươi thay đổi nhanh như vậy?

“Mẫu hậu, thực xin lỗi, người già rồi, nhưng trẫm còn rất trẻ, cứ coi như người lại giúp trẫm lần nữa đi.”

Giọng của Tần Bạch truyền đến, ta nhìn qua chỗ hắn.

Hắn ta không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thái hậu, run run nói.

Nước mắt từ khóe mắt Trần Thái hậu chảy ra, sau đó sắc mặt trở nên dữ tợn, đưa tay muốn bóp cổ Tần Bạch, nhưng lại bị hắn đâm thêm mấy nhát. Trần Thái hậu lập tức ngã xuống đất, c..hết không nhắm mắt.

“Ta thực sự đã đánh giá thấp sự tàn độc của ngươi, vốn tưởng rằng ngươi cũng chỉ ra tay với thúc bá huynh đệ thôi, không ngờ rằng thân tình trong mắt ngươi rẻ mạt đến vậy, mẫu hậu của mình cũng có thể g..iết.” Tần Dịch lên tiếng.

“Là ngươi ép ta” Tần Bạch điên cuồng nói, dứt lời, hắn cảnh giác nhìn Tần Dịch: “Ngươi sẽ không giữ lời, sẽ không buông tha phải không? Trong đại điện này có rất nhiều người chứng kiến, nếu ngươi nuốt lời về sau làm sao giữ được uy tín nữa?”

“Ta không cần ngươi dạy ta” Tần Dịch khinh thường nhìn hắn: “Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng của ngươi. Chẳng những không lấy đi mạng sống của ngươi, ta còn sẽ chăm sóc ngươi cả đời”

“Truyền lời xuống, bệ hạ tự thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, tự nguyện thoái vị. Ít ngày nữa bệ hạ sẽ tự mình viết chiếu chỉ thỉnh tội với toàn dân thiên hạ. Thái hậu đã qua đời vì đột phát bệnh nặng. Bệ hạ cực kỳ đau lòng, vô cùng muốn đi theo nhưng vì nhớ tới ơn sinh dưỡng nên ngài quyết ý đi Hoàng Lăng canh giữ lăng mộ cho Trần Thái hậu cả đời.”

Tần Bạch nghe như vậy, trừng muốn nứt mắt nhìn Tần Dịch: “Sao ngươi có thể ác độc như vậy!” Vừa nói hắn vừa định dùng dao găm đâm Tần Dịch nhưng đã bị Cấm Vệ quân ngăn lại kịp thời.

“Bẻ gãy một chân của hắn, ném vào Hoàng Lăng, trông coi thật kỹ, không được để hắn c..hết, việc gì không ai muốn làm thì bắt hắn làm, hằng ngày để hắn quỳ trước bài vị của mẫu hậu hắn ăn năn sám hối.”

“Tuân lệnh.”

Tần Bạch bị ấn xuống, trước khi rời khỏi đại điện hắn còn không ngừng chửi rủa, sau đó bị thị vệ bịt miệng kéo xuống.

32.

Ba ngày sau, Tần Dịch lên ngôi.

Tin tức Tần Bạch vì lợi ích ích kỷ của mình mà tạo thêm dịch bệnh được công bố, hắn bị văn võ quan viên cả triều coi thường.

Không biết bọn họ bị thế lực của Tần Dịch ép buộc hay thật sự coi thường Tần Bạch, trong triều không có quan lại nào thay hắn lên tiếng, trực tiếp thừa nhận thân phận tân đế của Tần Dịch.

Một nửa số tướng lĩnh trong triều sùng bái phụ thân ta, nửa còn lại sùng bái Tần Dịch.

Phụ thân ta lại giúp đỡ Tần Dịch thượng vị. Tất nhiên là không ai dám nói một câu không được.

Nửa tháng sau khi Tần Dịch lên ngôi, hắn đã làm ra một việc lớn. Hắn quyết liệt điều tra các quan chức tham ô ngân khố.

Nhóm quan viên do Hộ bộ Thượng thư và Bạch gia cầm đầu đã bị hạ gục, số lượng tiền bạc khi bị kê biên tài sản lớn đến mức khiến mẫu thân ta kinh ngạc, có thể tưởng tượng vụ án nghiêm trọng đến mức nào.

Những kẻ phạm tội nghiêm trọng và đóng vai trò chủ chốt như Hộ bộ Thượng thư bị phán xử trảm sau thu, những người còn lại trong gia tộc bị lưu đầy, ba đời không được vào triều làm quan.

Bạch Tâm Nhu cùng gia đình cũng không thể trốn thoát, đã bị kết án lưu đày.

Vốn dĩ khi còn cửa hàng ở kinh thành, Bạch Tâm Nhu không có ý định tham ô, nhưng khi bị mẫu thân ta chèn ép mất toàn bộ tài sản, lại thêm Sở Anh vì không muốn bị mất thể diện trước Tần Bạch và Trần Nhàn, mà bỏ mặc sự an nguy của gia tộc, từ chối cho Bạch Tâm Nhu vay hơn một vạn lạng bạc, dưới sự tức giận lại thêm sự khuyến khích của phu nhân Hộ bộ Thương thư Bạch Tâm Nhu cũng đâm đầu đi vào.

Toàn bộ vụ án kết thúc ở đây.

Mấy ngày nay, mẫu thân ta vui vẻ đến mức mỗi ngày đều phát thưởng ba lần cho người hầu trong nhà, ngay cả chưởng quầy, gã sai vặt trong những cửa hàng ở kinh thành cũng có phần.

Đại ca ta và Tiểu Tiểu không biết đã xảy ra chuyện gì mà cảm tình tăng vọt, có vẻ nhà ta sắp có hỷ sự.

Ở kinh thành không còn đối thủ, mẫu thân ta nhàm chán đến mức lôi kéo hỏi ta có người trong lòng không.

“Mẫu thân, không phải mẫu thân đã nói sẽ nuôi nữ nhi cả đời sao? Nhanh như vậy mẫu thân đã thấy con phiền rồi sao?” Ta ôm ngực đau lòng hỏi.

“Không phải như vậy, tại tên khốn Tần Bạch kia không còn là hoàng đế nữa, sẽ không còn ai dám lấy chuyện con bị từ hôn ra để rêu rao. Mẫu thân chỉ nghĩ nếu con có người trong lòng thì mang về xem xem.”

“Xuất giá hay không cũng không quan trọng, dù sao đại ca con rất nhanh sẽ định hôn sự. Đại ca con thành công cũng quá nhanh, ta không thấy nó gặp chút trắc trở nào đã theo đuổi được tức phụ rồi, mẫu thân cũng chỉ có thể xem con.”

Cho nên không thấy được quá trình náo nhiệt truy thê của đại ca nên tìm ta sao?

Tình mẫu tử đúng là có, chỉ là không nhiều lắm.

Có lẽ sau này cứ thấy ta ở nhà là mẫu thân sẽ đuổi ta ra cửa, chứ ở nhà thì làm gì có náo nhiệt mà xem?

Ta….

Rất nhanh đã đến Tết Nguyên tiêu.

Mẫu thân ta đuổi ta ra ngoài ngay sau bữa tối. Ta mang theo nha hoàn dạo phố ăn ăn uống uống chơi cái này cái kia, nhìn thấy bên hồ có người đang thả đèn trời, ta tò mò chạy tới tham gia, ta còn chưa thả đèn trời bao giờ.

Nhưng không ngờ khi đi qua lại gặp được người quen.

Tần Dịch cũng ở đó.

Hắn ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn được thả lên trời, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng xung quanh hắn phảng phất được bao bọc một sự bi thương sâu sắc.

Ta vô thức bước lại gần hắn.

“Thật là tình cờ” hắn thoáng nhìn thấy ta, quay lại mỉm cười.

“Vâng” Ta nhỏ giọng đáp.

Kể từ lần cuối gặp nhau ở đại điện, chỉ mới gần một tháng ta không thấy hắn, nhưng khi gặp lại hắn, ta có cảm giác như đã cách mấy đời.

Đêm nay, hắn không mặc đồ đen như thường ngày, mà mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt. Hắn đột nhiên mỉm cười giống như băng tuyết được hòa tan, rất hấp dẫn. Bị hắn nhìn chằm chằm, ta nhất thời cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết để đâu.

“Không ngờ nàng vẫn mang theo thanh đoản đao ta tặng”, theo tầm mắt của Tần Dịch, ta cúi đầu nhìn thanh đoản đao dắt trên thắt lưng. Thanh đoản đao này dễ sử dụng hơn bất kỳ thanh đoản đao nào ta đã từng có nên ta thường mang nó theo khi ra ngoài.

“Thanh đoản đao này dùng rất tốt” Ta thật lòng khen ngợi.

Hắn nhìn ta, nụ cười còn sáng lạn hơn lúc nãy. Ta nhất thời thất thần vì nụ cười của hắn, khi tỉnh lại chỉ muốn tát cho mình một cái. Từng này tuổi rồi còn không cưỡng lại được một chút sắc đẹp.

“À, ngài đến đây để thả đèn trời à? ta còn có chút việc nên…” Mặt ta nóng bừng, thấy không được tự nhiên nên muốn kiếm cớ rời đi. Nhưng còn chưa nói xong đã bị Tần Dịch cắt ngang.

“Ta tới thả đèn cho phụ vương ta. Mẫu phi ta mất sớm, phụ vương tự mình nuôi dưỡng ta. Ta là nhi tử duy nhất nên phụ vương đi rồi, ta chẳng còn người thân nào trên cõi đời này nữa.”

Không biết có phải do nhắc đến đèn trời nên đυ.ng vào nỗi đau của hắn hay không, hắn bỗng nhiên u buồn nói.

Nhìn vẻ bi thương trên mặt hắn ta cảm thấy có chút tội lỗi. Ta chưa kịp nói gì thì hắn đã lại gần ta hai bước, ta ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn. Hắn đã uống rượu sao?

Tần Dịch đứng ở bên cạnh ta nhìn về phía người bán kẹo hồ lô cách đó không xa.

“Lúc còn sống phụ vương hay mua kẹo hồ lô cho ta. Lúc đó ta đã lớn, không thích ăn nữa, thường cầm cắn một miếng rồi đặt xuống, giờ thì có muốn ăn cũng không còn ai mua cho nữa” Hắn nhìn về hướng đó mỉm cười đầy bi thương.

Điều này càng khiến ta cảm thấy khó chịu hơn. Nghĩ rằng mình là người khơi dậy nỗi đau của hắn, ta bước nhanh về phía người bán hàng và nói: “Đợi ở đây, đừng đi đâu cả, ta sẽ mua cho ngài” Một lúc sau, ta chạy thật nhanh về đưa kẹo hồ lô cho hắn.

“Thực ta còn một câu ta chưa nói” Hắn nhìn ta, trong mắt cảm xúc ngày càng mãnh liệt: “Phụ vương khi còn sống nói với ta rằng, ai là người thứ hai mua kẹo hồ lô cho ta thì hãy rước người đó về làm tức phụ.”

Chủ để thay đổi nhanh đến mức ta suýt đánh rơi chuỗi kẹo trên tay. Khi chuỗi kẹo lệch khỏi tay ta, Tần Dịch lấy nó, đưa lên miệng cắn một miếng.

“Nàng có muốn làm hoàng hậu của ta không?” Tần Dịch nhìn ta bằng ánh mắt nóng bỏng.

Ta sợ đến mức quay người bỏ chạy, về đến nhà vẫn còn choáng váng, không hiểu sao bỗng nhiên lại chuyển sang nói đến chuyện bàn hôn luận gả vậy.

33.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, mẫu thân đã lôi ta ra khỏi ổ chăn, nói Tần Dịch tới nhà ta cầu hôn.

Ta đần cả người.

Khoảng một giờ sau, Tần Dịch rời khỏi nhà ta, mẫu thân ta gọi ta vào phòng ngủ cùng phụ thân thẩm vấn ta.

“Ha, ta mỗi ngày đều bảo con ra ngoài tìm ý trung nhân, con không đi. Hóa ra đã có người trong lòng rồi.”

“Ta nuôi con và đại ca con lớn đến như vậy, chẳng qua chỉ tò mò một chút chuyện tình cảm của các con thôi không phải sao? Thế mà cả hai các con đều lặng lẽ giải quyết xong chuyện nhân sinh đại sự, một chút cũng không để ý đến tâm sự của mẫu thân?” Mẫu thân tra hỏi ta nhưng càng ngày càng lệch chủ để.

Ta khóc không ra nước mắt cố gắng giải thích rằng ta và Tần Dịch thực sự không có quan hệ gì. Mẫu thân ta không tin.

Mẫu thân ta nói rằng lúc trước khi hỏi chuyện đại ca ta với Tiểu Tiểu, huynh ấy cũng trả lời như vậy. Giờ thì sao, đại ca ta chỉ muốn trói huynh ấy với Tiểu Tiểu một chỗ luôn.

“Mặc kệ các con đã phát triển tình cảm đến đâu, hôn sự này ta không đồng ý.”

“Tại sao?” Ta chưa kịp nói gì phụ thân ta đã sốt ruột hỏi.

“Tần Dịch lớn hơn Khanh nhi những năm tuổi, quá già” Mẫu thân ta ghét bỏ nói.

Phụ thân ta đột nhiên im lặng.

Một lúc sau, ông ấy mới tủi thân nói: “Ta hơn nàng chín tuổi, có phải nàng đã sớm chê ta già rồi hay không?”

Mẫu thân ta:...

“Bây giờ đang nói về chuyện của Khanh nhi, ông đừng gây phiền” Mẫu thân ta cảnh cáo phụ thân.

Lần đầu tiên phụ thân ta không nhường mẫu thân: “Nàng cũng nói đó là chuyện của Khanh nhi nên cũng phải lắng nghe ý kiến của nữ nhi thế nào, nàng không thể vì định kiến của mình mà điều khiển nhân sinh của Khanh nhi được.”

Mẫu thân ta theo thói quen muốn phản bác nhưng lại cau mày suy nghĩ một lúc rồi nhìn ta.

“Con nghĩ sao về hôn sự này?”

Ta…

Ta không biết nên nghĩ thế nào, có nên nói Tần Dịch nhất quyết cưới ta là vì kẹo hồ lô và lời nói của phụ vương hắn không? Ta không có sĩ diện sao?

“Phu nhân, ngoài cửa có thị vệ nói bệ hạ sai hắn đưa thư cho tiểu thư, có nhận không ạ?” Đang lúc ta đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì nha hoàn nội viện của mẫu thân ta đứng ở cửa bẩm báo.

“Nhận chứ, sao lại không.”

Nha hoàn được lời đáp liền đi ra ngoài.

Mẫu thân quay lại nhìn ta: “Thư tình à? Con còn nói không có gì?”

“Không thể nào!” Ta chắc chắn nói: “Nếu mẫu thân không tin thì lát nữa nữ nhi đọc cho người nghe. Chắc chắn bệ hạ đã hối hận sau khi cầu hôn. Giờ đã bình tĩnh lại thì cảm thấy không nên tùy tiện như vậy nên gửi thư bảo con từ chối hôn sự” Ta vội vàng nói.

Mẫu thân quan sát ta một lúc. Ta nhìn lại một cách chân thành.

“Ta không tin” Bà ấy chậm rãi phun ra ba từ.

Ta nghẹn họng, cảm giác có chút khó chịu.

“Vậy thì mẫu thân đợi một chút mà xem.”

Ngay sau đó, nha hoàn đã mang lá thư đến, ta nhanh chóng mở nó ra ngay trước mặt song thân: “Hai người xem đi, chắc chắn không phải…”

Cái gì…cái gì vậy???

Ta nhìn những dòng chữ rồng bay phượng múa mà muốn ngất.

[Khi mới gặp lại nàng, ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Lòng ta vô cùng hân hoan, tim ta loạn nhịp]

Mẫu thân ta đọc to từng chữ, liếc nhìn ta: “Bằng chứng rõ ràng, còn muốn lừa mẫu thân nữa không?”

Ta…

34.

Cuối cùng, mối hôn sự này vẫn thành.

Nguyên nhân là khi ta muốn mở miệng từ chối, tự nhiên phát hiện thật khó nói.

Trong đầu ta lúc thì nhớ đến đêm nhìn thấy chiếc khăn trên tay Tần Dịch, lúc lại nhớ đến ánh mắt hắn nhìn ta rạng sáng ngày tạo phản, có lúc lại nhớ đến cảm giác hắn che mắt ta trên đại điện ngày ấy. Ngay cả thanh đoản đao ở thắt lưng cũng khiến ta bồn chồn. Cuối cùng, tất cả biến thành bóng lưng cô độc bi thương bên hồ đêm Tết Nguyên tiêu của hắn, phảng phất dưới gầm trời này chỉ có mình hắn đang đau khổ.

Ngày thứ hai, Tần Dịch hạ chiếu sắc phong ta làm hoàng hậu. Trong chiếu thư cũng nói sau này sẽ không nạp bất cứ một phi tần nào vào cung nữa.

Vì vậy trong khoảng thời gian này những đại thần muốn đưa nữ nhi vào cung đều rất bất mãn. Tần Dịch đã khiến cho những đại thần thượng tấu phải đứng trước Ngự Thư phòng một ngày, không được ăn, không được uống. Sau này bất cứ ai còn thượng tấu về việc tuyển tú đều có đãi ngộ này. Dần dần không còn ai dám nói gì nữa.

Hôn kỳ của ta và Tần Dịch được định vào tháng ba năm sau. Là ta quyết định.

Chủ yếu là ta còn có chút bất an, cần thời gian để điều chỉnh tâm lý.

Đêm trước ngày đại hôn, Tiểu Tiểu đã đến gặp ta. Ta đã coi nàng ấy là tẩu tẩu từ lâu và có thể chia sẻ với nàng ấy mọi thứ ta nghĩ. Khi Tiểu Tiểu nghe ta kể lại chuyện xảy ra vào ngày Tết Nguyên tiêu, vẻ mặt của nàng ấy có chút bất đắc dĩ lại cũng như đột nhiên hiểu ra.

“Làm sao vậy?” Ta nghi hoặc hỏi nàng ấy.

“Nam nhân ba phần say, diễn cho ngươi xem đến rơi lệ” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta nghĩ kỹ lời nói của nàng ấy, và sau một lúc, ta chợt nhận ra. Tần Dịch chơi ta!

Khi ta đang suy nghĩ có nên đại hôn nữa hay không thì Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Ta có chuyện cần đi tìm đại ca ngươi. Ta sẽ quay lại tìm ngươi sau.”

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiểu Tiểu, một ý nghĩ lóe lên: “Trước đây đại ca ta cũng dùng chiêu này à?”

Tiểu Tiểu cười khẩy, không nói gì. Lấy từ thắt ra một cây kim bạc rồi lạnh mặt rời đi.

Nàng ấy vừa đi thì mẫu thân ta bước vào.

“Con nói chuyện với Tiểu Tiểu xong chưa? Lại đây, mẫu thân dạy con một số bản lĩnh thực chiến” Mẫu thân ngồi xuống cạnh ta rồi ném cho ta mấy quyển sách nhỏ.

Ta tưởng đó là mấy cuốn thoại bản, vừa mới mở ra xem đã sợ đến mức quăng luôn xuống đất. Là Xuân!Cung!đồ!

“Mẫu thân, sao người lại cho con xem cái này?” Mặt ta nóng như bị bỏng.

“Ngại ngùng cái gì? Đây là điều mà mẫu thân nào cũng sẽ dạy cho nữ nhi trước khi xuất giá. Ngoại tổ mẫu con cũng đã dạy ta như vậy” Mẫu thân ta nhặt cuốn sách nhét vào tay ta, giảng giải từng chút cho ta nghe. Nghe đến đâu ta chỉ muốn chôn luôn vào chăn đến đấy.

[Các bạn đang đọc “Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng” được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

35.

Đêm tân hôn.

Tần Dịch bước vào, vén khăn trùm đầu trên đầu của ta lên.

Sắc đỏ nhiệt liệt. Hôn phục mặc trên người chàng còn khiến ta choáng ngợp hơn cả bộ cẩm bào xanh nhạt đêm ấy.

Nhưng khi chàng đến gần ta, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người chàng, làm ta chợt nhớ đến chuyện xảy ra đêm Tết Nguyên tiêu, đầu óc ta nóng lên.

“Chàng dừng lại!” Ta cầm lấy cây gậy hỷ trong tay Tần Dịch ngăn chàng lại.

“Nương tử sao lại tức giận?” Có lẽ uống quá nhiều rượu nên mặt Tần Dịch hơi đỏ.

Chàng nghiêng đầu nhìn ta, vẻ lạnh lùng trong mắt thường ngày đã không còn, chỉ còn lại sự dịu dàng tưởng chừng có thể bao dung được hết thảy.

Ta lắc lắc đầu, tự nhủ với mình là không thể bị lừa.

“Chàng nói cho ta biết, có phải đêm ấy chàng đã lừa ta không? Lợi dụng cảm giác áy náy, đồng tình của ta để khiến ta không thể cự tuyệt chàng?”

Ánh mắt Tần Dịch hơi lóe lên, cười nói: “Nương tử thật thông minh”

Thông minh cái gì? Ta còn hơn cả ngu ngốc, ta thực sự giận rồi.

“Chàng ra ngoài đi, đêm nay ta muốn ngủ một mình” Ta quay đi và không muốn nhìn chàng”

Tần Dịch lại không rời đi, lấy cây gậy ra khỏi tay ta, dùng cả người đè ta xuống.

“Chàng làm gì thế?” Ta giận dữ đẩy chàng ra.

Tần Dịch cầm tay ta, giữ ở hai bên gối.

“Nếu trong lòng nàng không có ta, làm sao ta có thể lừa được nàng?" Chàng ghé vào cổ ta thì thầm.

Ta... muốn phản bác nhưng không thể.

Nhưng đáy lòng còn kìm nén bực bội, ta vẫn không muốn nhìn thấy chàng, ta trở tay giãy dụa muốn đẩy chàng ra nhưng chàng lại cúi đầu xuống. Hơi thở ấm áp phả vào cổ ta, sợi dây căng thẳng trong đầu ta lập tực đứt đoạn. Tức giận cái gì cũng không nghĩ ra được.

Nhưng nửa giờ sau, chàng vẫn loay hoay.

“Chàng có được không thế?” Ta dần dần bĩnh tĩnh lại, đầu óc cũng quay trở về.

Bởi vì vẫn còn chút giận dỗi, gan to ra ta bắt đầu nói năng bừa bãi, có chút hả hê nhìn chàng.

Sắc mặt Tần Dịch nhất thời đen lại. Chàng lại cúi đầu xuống lần nữa.

Cuối cùng vẫn là ta từng bước hướng dẫn chàng hành sự. Đến nửa đêm ta đã bắt đầu hối hận.

Nhìn bên ngoài trời dần hửng sáng, ta hoàn toàn sụp đổ. Nếu có thể quay lại đêm qua, ta nhất định sẽ tự đánh mình ngất xỉu.

Chàng không làm được thì kệ chàng, ta ăn no rửng mỡ đi dạy chàng làm gì?