Hậu Phương Vững Chắc, Chỉ Cần Nằm Thắng

Chương 5

21.

Trong lúc ta đang ngây người thì hắn đã được phụ thân đưa vào phòng dành cho khách. Phụ thân gọi Tiểu Tiểu qua kiểm tra vết thương cho hắn.

“Người này thật giỏi chịu đựng, vết thương ở bụng sâu như vậy lại còn có độc, hắn vừa rồi vẫn có thể chống cự với đám người kia lâu như vậy, nếu là người khác sớm đã ngất đi rồi. Hắn lại có thể gắng gượng đến giờ mới ngất, ý chí quá kiên cường” Sau khi kiểm tra vết thương, Tiểu Tiểu nói, không khó để nhận ta sự ngưỡng mộ trong giọng nói của nàng ấy.

Ta có chút tò mò muốn xem vết thương nghiêm trọng đến mức nào nên thò đầu vào xem, mới nhìn thoáng qua màn giường đã bị phụ thân vỗ vào đầu một cái.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, một cô nương như con sao có thể xem được?” Phụ thân ta giận dữ nói.

“Tiểu Tiểu còn nhỏ hơn con, nàng ấy có thể nhìn sao con lại không được?” Bất ngờ bị đánh, ta có chút tủi thân nói: “Con là cô nương, Tiểu Tiểu cũng vậy. Phụ thân kéo nàng ấy qua xem vết thương cho một nam nhân trưởng thành, liệu nàng ấy còn giữ được thanh danh không?”

Phụ thân ta còn muốn nói ta nhưng khi nghe hết câu cuối thì thần sắc cũng có chút lúng túng nhìn về phía Tiểu Tiểu: “Ta cũng không còn cách nào, đại phu bên ngoài không tin được. Hiện tại tình huống của hắn có chút đặc thù, ta chỉ có thể hành động theo hoàn cảnh.”

“Tiểu thư không cần phải lo lắng, Tiểu Tiểu năm tuổi đã chữa thương cho người khác, gặp đủ loại người bệnh, trong mắt ta bất quá chỉ là một đống thịt, thịt heo hay thịt người đều giống nhau” Tiểu Tiểu quay lại nhìn ta nói.

Cảm xúc trong mắt của nàng ấy còn trầm tĩnh hơn cả đại ca ta, dường như không có gì có thể lay động được cảm xúc của nàng ấy. Ta cảm thấy hơi yên tâm.

Nhưng mà... heo ư?

Nghĩ đến những miếng thịt heo trắng hồng mà ta từng thấy khi đi qua quầy thịt, bỗng nhiên ta cảm thấy ta không thể đối mặt với chúng được nữa.

“Cũng không cần coi hắn như heo đâu” Phụ thân ta nghe Tiểu Tiểu nói vậy có chút không biết nói gì thêm, sau đó hỏi: “Độc này ngươi có thể giải được không?”

Tiểu Tiểu gật đầu. Nghe vậy lông mày của phụ thân ta mới giãn ra một chút.

“Cần cái gì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ sai người đi làm” Nói xong ông ấy đuổi ta ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng kín mít trước mặt, ta hít một hơi thật sâu. Ta biết phụ thân làm vậy là vì muốn tốt cho ta, chuyện này cũng là do ta thất lễ nhưng sao ông ấy có thể đánh ta. Đây là lần đầu tiên ta bị phụ thân đánh. Dù đầu không đau lắm nhưng lòng ta đau. Ta quyết định sẽ không tặng ông ấy chiếc đai lưng ta vừa làm xong ngày hôm qua nữa.

22.

Cho đến tận bữa tối, ta vẫn có chút giận dỗi. Nhưng khi thấy phụ thân nấu một bàn đầy những món ta thích và dịu dàng dỗ dành ta, ta lại lập tức dễ dàng tha thứ cho ông.

“Khanh nhi, trước kia con đã từng cứu Tần Dịch à?” Giữa bữa ăn, phụ thân ta đột nhiên hỏi.

“Không ạ…Nếu nói cứu thì chỉ có hôm nay ta tiện tay giúp hắn một chút, trước đây chắc chắn chưa từng cứu” Ta ngơ ngác đáp.

Ta không hiểu tại sao đột nhiên phụ thân lại hỏi như vậy. Ta còn chưa từng gặp hắn thì sao có thể cứu hắn được chứ?

“Hay do quá lâu rồi, con lại còn nhỏ nên quên mất? Tần Dịch nói với ta, khi còn bé con là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng hắn chỉ nhớ được mặt mà không biết thân phận của con. Hôm nay khi con cứu hắn, con nói là nữ nhi của ta, lúc sau hắn nhìn rõ con mới xác định được.”

Ta lắc đầu, vẫn không có ấn tượng gì.

“Hắn nói lần đó là ở biên quan. Ta đoán là lúc con mười tuổi, từ nhỏ đến lớn con chỉ đến biên quan có một lần đó thôi. Năm đó, ta bị thương nặng tưởng không qua khỏi nên mẫu thân con đưa huynh muội conđến biên quan thăm ta, lúc ấy tình huống rất rối loạn, không ai để ý đến con, có phải do con chạy lung tung đến đâu đó rồi vô tình cứu người không?”

Mười tuổi? Biên quan? Ta đặt đũa xuống tập trung suy nghĩ một lúc, đúng là nghĩ ra thật!

Lúc đó, các đại phu trong quân đội đều nói tính mạng của phụ thân ta khó giữ nhưng ta không tin. Ta nhớ đến trong cuốn sách ta từng đọc có nói về một loại dược liệu có thể làm người c..hết sống lại, tái sinh da thịt, ta liền vội vã vào núi tìm kiếm.

Ta sợ mẫu thân không cho đi nên ta đã không nói cho bà ấy biết. Sau đó, ta thấy một nam nhân toàn thân đẫm m..áu dưới gốc cây. Lúc ấy, trời mưa rất to, dù sợ hãi nhưng để tích đức cho phụ thân ta, ta vẫn cố kéo hắn vào một hang động.

Khi ta chuẩn bị rời đi, có một nhóm người bịt mặt mặc đồ đen cầm đao đang ở bên ngoài tìm người. Ta nhìn bọn họ biết không phải là người tốt nên đã tìm một ít cây cỏ che kín cửa động.

Không ngờ, họ tìm kiếm bên ngoài suốt đêm, khiến ta bị mắc kẹt suốt đêm với nam nhân đó. Nửa đêm, hắn còn bị sốt cao, ta sợ hắn c..hết nên cả đêm lo lắng canh chừng, không dám ngủ.

Đến gần sáng, hắn tỉnh lại và hỏi tên ta. Ta sợ hắn là người xấu nên bịa ra một cái tên, mà không nói tên thật của ta. Hắn nói cho ta tên của hắn và hứa hẹn sau này nếu cần giúp đỡ gì thì cứ đến tìm hắn.

À! Đúng rồi! Thảo nào ta thấy cái tên Tần Dịch lại nghe quen như thế, hóa ra lúc ấy hắn đã nói tên cho ta biết nhưng ta không để tâm. Cũng do lúc đấy mặt hắn toàn là m..áu me be bét.

Sau khi giúp hắn liên lạc với cấp dưới bằng tín hiệu, ta liền bỏ trốn, sau khi trở về doanh trại ta còn hoảng sợ mãi, cảm giác mình vừa nhặt về một cái mạng.

“Hình như…đúng là có chuyện như vậy” Ta chột dạ nói, cẩn thận nhìn về phía mẫu thân.

Lúc đó mẫu thân ta đang chăm sóc phụ thân trong doanh trướng, ta ở một mình, mẫu thân không biết rằng ta đã qua đêm ở ngoài. Ta cũng không dám nói cho bà ấy biết. Nếu để bà biết ta tự tìm đến nguy hiểm như vậy chắc chắn sẽ vặn đứt tai của ta.

Thấy sắc mặt của mẫu thân bắt đầu khó coi, ta vội vàng nhào vào ngực mẫu thân ôm lấy bà: “Mẫu thân, người đừng tức giận, chuyện đã qua lâu rồi. Con cũng không bị sao hết. Kể từ đó con cũng cẩn thận hơn rất nhiều, cũng không làm chuyện gì dại dột nữa, coi như con nhân họa được phúc mà bình an lớn lên. Hơn nữa, mấy năm qua con cũng cùng phụ thân học võ công, còn có cả nhà che chở bảo vệ, loại chuyện này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Mẫu thân cúi xuống nhìn ta, không hề tức giận nhưng mắt lại dần đỏ lên.

“Đều là lỗi của mẫu thân, đưa con ra biên quan nhưng lại không chăm sóc con cẩn thận, nếu chẳng may con có chuyện gì, đời này mẫu thân…”

Tiếng khóc của mẫu thân làm cho cả ba chúng ta hoảng sợ. Ngay cả khi năm đó phụ thân ta suýt c..hết, mẫu thân ta vẫn chịu đựng được, chưa bao giờ bà ấy khóc trước mặt huynh muội chúng ta.

Chúng ta lập tức thay nhau dỗ dành bà. Đến cả người hiếm khi nói năng nhẹ nhàng như đại ca ta cũng mềm giọng an ủi mẫu thân.

Một lúc lâu sau, mẫu thân ta mới ngừng khóc. Vừa ngừng khóc, bà ấy đã véo tai ta nhưng chẳng dùng chút sức nào: “Con thực sự nhớ kỹ chưa?”

“Thật, thật mà, còn thật hơn cả vàng” Ta giơ tay thề thốt.

“Cho dù hiện tại con có vài phần bản lĩnh, nhưng chỉ đối phó được với mấy công tử vô dụng trong kinh thành chứ trước cao thủ chân chính con chẳng là gì đâu. Sau này, có chuyện gì thì để phụ thân và đại ca con ra mặt xử lý, biết chưa?”

“Con nhớ kỹ rồi” Ta hứa đi hứa lại, mãi mẫu thân ta mới tha cho.

[Các bạn đang đọc “Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng” được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

23.

“Tần Dịch đâu?” Ta xoa xoa đôi tai đang đau nhức của mình, bắt đầu tìm kiếm thủ phạm.

Dù sao, ta đã cứu mạng hắn hai lần, vậy mà hắn lại hại ta.

“Đã đi rồi” Phụ thân ta thở dài nói.

“Đi rồi? Không phải vết thương của hắn rất nặng sao?” Ta ngạc nhiên hỏi.

“Những gì cần nói ta đều nói rồi, hắn sợ liên lụy đến chúng ta nên sau khi tỉnh lại liền sai cấp dưới đến đưa đi. Độc trên người hắn đã Tiểu Tiểu giải, vết thương ở bụng cũng đã được băng bó kỹ, chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng”

“Tiểu Tiểu đã giải độc và băng bó cho hắn sao?” Đại ca đột nhiên hỏi.

Phụ thân ta gật đầu mà không hiểu nguyên nhân.

Sắc mặt đại ca ta có chút không vui. Nhìn vẻ mặt của huynh ấy, ta nghĩ đến việc Tiểu Tiểu nói, đại ca ta có ơn với nàng nên nàng đến bảo vệ ta để trả ơn.

Lúc đó ta vẫn có chút không tin lắm, đại ca ta là người lòng dạ đen tối, không bao giờ xen vào chuyện của người khác, càng không thích tiếp xúc với nữ nhân, ta thật sự không nghĩ ra huynh ấy có ân tình gì với Tiểu Tiểu.

Nhìn dáng vẻ của đại ca lúc này, có vẻ ta đã đoán được điều gì đó. Cây vạn tuế nhà ta nở hoa rồi!

Trong đầu ta hiện ra khuôn mặt còn lạnh lùng hơn cả đại ca ta của Tiểu Tiểu. Ha, đại ca ta còn có một chặng đường rất dài…

Thấy đại ca ta hỏi xong cũng không nói thêm gì nữa, phụ thân ta bỏ qua huynh ấy và bắt đầu nói sang chủ đề khác.

“Phu nhân, gần đây nếu không bận gì thì hãy tích trữ thêm lương thực” Phụ thân ta hơi lo lắng nói với mẫu thân.

“Sắp có chuyện gì xảy ra sao?” Mẫu thân ta lập tức nghiêm túc lại.

“Tần Dịch nói cho ta một tin tức, trên đường từ biên quan vào kinh thành hắn nhìn thấy không ít dân chạy nạn, hỏi thăm thì biết được có vài địa phương đã xảy ra nạn hạn hán nhưng quan viên lại giấu giếm, không báo lên trên, trong kinh hiện tại nhiều người còn không biết gì.”

Nói xong, phụ thân ta lại nhìn đại ca ta: “Có phải con biết rất nhiều người tài giỏi không? Tần Dịch nói rằng hình như có dịch bệnh ở một thị trấn nhỏ phía nam, vì số người bị nhiễm không nhiều lắm nên hắn cũng không quá chắc chắn. Vừa hay con đang rảnh rỗi, hãy đến đó xem thế nào.”

Đại ca ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con sẽ đưa Tiểu Tiểu đến đó. Sư phụ nàng ấy là quỷ y, y độc đều giỏi.”

“Con đưa nàng đi, còn muội muội của con thì sao? Ai bảo vệ? Con đã đưa nàng cho muội muội của con còn gì?” Phụ thân ta lại không đồng ý.

“Tần Dịch bị thương chắc chắn có liên quan đến Tần Bạch, hắn đã động thủ với Tần Dịch thì dựa vào mối quan hệ giữa nhà ta và Tần Dịch thì thời gian tới cũng sẽ không yên ổn. Khanh nhi cũng chỉ ra ngoài đi dạo phố, hiện tại loạn lạc như vậy thì muội ấy ở nhà là an toàn nhất.”

Ta….

Đại ca à, huynh thực sự là huynh ruột của muội đó! Có người trong lòng liền quên ngay muội muội. Phụ thân ta còn muốn nói gì nhưng ta nhanh chóng ngăn lại.

“Không ra ngoài thì không ta ngoài, con ra ngoài cũng chỉ muốn đi tìm thoại bản, sau này để người hầu đi mua cho con cũng được, cứu trị dịch bệnh quan trọng hơn. Nếu thực sự có việc này thì mọi chuyện đã có chiều hướng nghiêm trọng rồi.”

Đùa gì thế, đại ca ta mãi mới biết rung động, ta phải tạo cơ hội cho huynh ấy. Ta thực sự muốn xem một người lạnh từ trong lạnh ra như huynh ấy sẽ đối xử với người mình thích như thế nào. Ta tuyệt đối không thừa nhận muốn xem một người thâm sâu kín kẽ như đại ca ta có qua nổi ải mỹ nhân Tiểu Tiểu không.

Phụ thân nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng ta vẫn chưa hiểu mối quan hệ giữa nhà ta cùng Tần Dịch là như thế nào mà phụ thân lại tin tưởng hắn đến vậy, ngay cả đại ca ta cũng không chút hoài nghi. Thắc mắc ta liền hỏi luôn.

“Tần Dịch là ân nhân cứu mạng của ta” Phụ thân ta nói rành rọt từng chữ. Ta ngẩn ra.

“Sao Con lại không biết?” Ta hỏi, liếc nhìn mẫu thân và đại ca, hai người không hề bất ngờ.

“Mọi người đều biết? Chỉ giấu con.” Ta cảm thấy trái tim mình đang vỡ ra từng mảnh.

“Lúc ấy, con còn nhỏ, chưa đáng tin cậy. Tiên hoàng kiêng kỵ võ tướng có dính dáng đến huynh đệ của mình, chuyện Tần Dịch cứu ta không thể công khai, cũng chỉ có mấy người biết, sợ con không giữ được bí mật, để an toàn nên không nói cho con biết, dù sao trong nhà cũng không hy vọng con có thể làm gì hồi báo hắn.”

Ta không giữ được bí mật? Không mong ta có thể hồi báo được cái gì?

Nghe phụ thân ta nói về ta khi còn nhỏ, ta tin chắc đấy đúng là phụ thân ruột của ta rồi.

Nói xong, phụ thân ta có vẻ hơi xấu hổ: “Ta không ngờ cuối cùng con lại là người giúp ta báo đáp ơn cứu mạng. Con còn cứu hắn tận hai lần. Là phụ thân đánh giá thấp con.”

Ta…

24.

Ta không biết dịch bệnh có thật hay không, nhưng đúng là đã xảy ra hạn hán.

Mẫu thân ta vừa mua một lượng lớn lương thực, thì chỉ trong vài ngày, rất nhiều lưu dân đã ồ ạt chạy vào kinh thành, chuyện hạn hán không thể giấu giếm được nữa.

Buổi chiều, mẫu thân ta ngồi ngoài sân tính sổ sách. Ta ở bên cạnh giúp đỡ xử lý mấy việc vặt.

Lúc này quản gia dẫn một người ta chưa từng gặp mặt bao giờ vào.

“Lưu chưởng quầy, có chuyện gì sao?” Mẫu thân ta hỏi. Thoạt nhìn là quen biết hắn.

“Thưa phu nhân, hôm nay Bạch Tâm Nhu đã đến hiệu cầm đồ nhà ta, nàng ta muốn bán cửa hàng. Nàng ta dự tính bán toàn bộ cửa hàng, hỏi ta khi nào thì xong thủ tục, có vẻ đang rất cần bạc.”

“Ồ?” Mẫu thân ta suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười đầy ẩn ý: “Những cửa hàng của nàng ta hầu như đều bị thua lỗ do bị ta chèn ép. Có thể nàng ta nghe về nạn hạn hán nên muốn liều đánh cược lần cuối, muốn lấy bạc để mua tích trữ lương thực bán qua tay bù đắp thua lỗ.”

“Nếu không phải do ta cũng không hay đến kiểm tra cửa hiệu ngươi quản lý, khiến Bạch Tâm Nhu không biết cửa hiệu này là của ta, sợ là không có trời đưa đất đẩy để ta biết được tin tức này.” Mẫu thân ta đặt cây bút trên tay xuống, vui vẻ nói.

“Phu nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì? Khi Bạch Tâm Nhu nói về việc bán cửa hàng, nàng ta đặc biệt nhấn mạnh rằng sau này sẽ chuộc lại và dặn ta khoan hãy bán vội cho người khác” Lưu chưởng quầy khó hiểu nói.

“Nàng ta có nói là nếu chúng ta vội bán cho người khác thì sẽ không bán cho chúng ta sao? Hiện giờ người gấp là nàng ta, ngươi có thể nói chúng ta có thể mua tất cả các cửa hàng của nàng ta nhưng ngươi cũng không có sẵn nhiều bạc như vậy, hãy cố gắng áp giá xuống càng thấp càng tốt. Ngươi cũng hãy nói rõ sẽ bán những cửa hàng ấy nếu được giá, chúng ta cũng không thể có bạc đưa tận tay mà không kiếm được.”

“Bây giờ, tin hạn hán đã lan truyền tới kinh thành rồi, ai có dư bạc cũng sẽ nghĩ đến việc tích trữ lương thực. Không có nhiều cửa hiệu cầm đồ có đủ bạc để một lúc mua lại nhiều cửa hàng của nàng ta đâu. Cho dù có thì khả năng cao họ cũng sẽ chọn tích trữ lương thực thôi.”

“Ngươi không cần lo lắng, trước mặt nàng ta càng quyết liệt càng tốt, muốn bán thì bán không thì tìm người khác, cuối cùng nàng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi.” Mẫu thân ta chậm rãi phân tích.

Lưu chưởng quầy càng nghe mắt cáng sáng, sau khi biết được phương hướng liền vui vẻ ra về. Sau khi hắn đi, mẫu thân ta gọi quản gia vào.

“Ngươi đến những cửa hàng ta đã mua lương thực mấy hôm trước, nói với những chưởng quầy ở đấy rằng lần trước ta ép giá thấp quá khiến họ bị thua lỗ nhiều. Từ bây giờ trở đi, ta sẽ ra giá gấp 3 lần mua lương thực của họ, nói thêm với bọn họ hãy để lại phần lớn lương thực trong kho cho ta.”

“Ngoài ra, nói với các chưởng quầy đó rằng nếu Bạch Tâm Nhu muốn mua lương thực thì cũng phải bán với cái giá ta đã tăng gấp 3 đó. Làm được chuyện này thì về sau ta đều sẽ tăng thêm một phần giá cả khi mua lương thực của họ, phần tăng thêm đó sẽ đi vào túi riêng của các chưởng quầy” Đợi mẫu thân ta dặn dò xong, người quản gia nhận lệnh đi ra ngoài.

Trong sân không có ai, ta nhìn mẫu thân nói: “Đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, mẫu thân, người bỏ ra nhiều công sức như vậy có đáng giá không? Cuối cùng thì bà ta vẫn mua được lương thực và thu hồi được cả vốn lẫn lời, ngược lại là mẫu thân không dưng lại mất nhiều bạc như vậy”.

Mẫu thân mỉm cười và gật đầu: “Con ấy à…còn ngây thơ lắm. Số bạc mua lương thực này đối với mẫu thân chỉ là chín trâu mất một sợi lông, nhưng đối với Bạch Tâm Nhu một đồng cũng tiếc không thể bẻ đôi ra để dùng, là cọng rơm cứu mạng.”

“Không có cửa hàng, tích trữ lương thực cũng không thể sinh lời, nhà nàng ta có thể chỉ còn bốn vách tường. Muốn thu hồi vốn? Nằm mơ đi! Lần này ta muốn nàng ta bồi thường đến cái khố cũng không còn.” Mẫu thân ta chắc chắn nói.

Mẫu thân ta luôn rất nhạy bén trong kinh thương, cũng chưa từng làm điều gì mà bà ấy không chắc chắn cả. Nghe mẫu thân nói như vậy, ta cũng yên tâm, thành thật ở nhà chờ mẫu thân ta xử lý Bạch Tâm Nhu.

25.

Nửa tháng sau, nạn hạn hán hoàn toàn bùng phát. Ở cổng thành, khắp nơi đều là dân chạy nạn, trong thành không còn chỗ cho họ.

Tần Bạch không thể giả vờ như không nhìn thấy được nữa. Đích thân Hộ bộ Thượng thư đến gặp mẫu thân ta để vay bạc.

“Số bạc Bạch Tâm Nhu quyên góp còn chưa dùng để xây dựng hành cung có thể dùng để cứu trợ thiên tai trong một thời gian. Huống chi lúc tiên hoàng tại vị chiến tranh không nhiều, thiên tai cũng ít, càng không có tranh quyền đoạt vị, dân chúng mỗi năm đều đóng thuế đầy đủ, quốc khố không đến mức không có bạc để cứu trợ thiên tai, ta nói không sai chứ? Nếu thật sự không có bạc, ta thật sự hoài nghi có ai đó đã tham ô.”

Mẫu thân vừa nói đến hai chữ “tham ô”, sắc mặt của Hộ bộ đại biến, lễ nghi cũng không thèm làm, trực tiếp phất tay áo bỏ đi. Đương nhiên mẫu thân ta vẫn không cho vay bạc.

“Mẫu thân, nếu Hộ bộ thực sự không có bạc thì chúng ta cũng thật không hỗ trợ sao?” Ta hỏi mẫu thân ta.

“Đương nhiên là không thể như thế, ngoại tổ con được mọi người tôn vinh là phú thương đứng đầu Giang Nam không chỉ bởi vì ông lắm tiền nhiều của mà còn vì tấm lòng nhân hậu. Gia huấn của nhà ta là ‘Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiên tể thiên hạ’. Khi tiên hoàng còn tại vị có trải qua mấy trận hạn hán, lũ lụt, mỗi một lần ngoại tổ con đều quyên góp rất nhiều tiền tài, điều này cũng khiến ông có danh tiếng tốt. Rất nhiều người ông đã từng giúp đã quay lại hỗ trợ ông, mới khiến cho ông càng ngày càng giàu”

**(Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ: Khi nghèo chỉ biết lo thân mình, lúc giàu có hãy giúp đỡ mọi người.)**

“Ngoại tổ mẫu con cũng luôn nhắc đi nhắc lại gia huấn với ta. Người luôn coi đấy là chuẩn mực, là nguyên tắc vàng, mẫu thân vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Bạc tất nhiên vẫn là muốn bỏ ra nhưng ta tuyệt đối không quyên góp cho Hộ bộ hay Tần Bạch, ai biết được sẽ rơi vào túi của ai” Mẫu thân ta nói một cách mỉa mai.

“Vậy số bạc này nên giao cho ai?” Ta hỏi một cách nghi ngờ.

“Tần Dịch”

“Hắn sao?”

“Rất nhanh các đại thần trong triều sẽ liên tấu đề nghị Tần Bạch cử người đi cứu trợ thiên tai. Nếu hắn thực sự không có bạc thì chắc chắn hắn sẽ ném việc khó khăn này cho người mà hắn kiêng kỵ nhất, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp đưa bạc cho Tần Dịch, cũng đỡ cho việc ta phải chạy đôn đáo khắp nơi để thu mua lương thực, bớt đi rất nhiều phiền toái.” Mẫu thân ta xoa xoa lông mày nói.

Trước đó nghe nói Tần Dịch tiến cung diện thánh sau liền bị Tần Bạch giữ lại trong cung. Ta vẫn đang vắt óc nghĩ xem hắn sẽ tự cứu mình như thế nào, không nghĩ tới cơ hội như vậy mà được dâng tận nơi.