Hậu Phương Vững Chắc, Chỉ Cần Nằm Thắng

Chương 2

6.

Ngày thứ hai sau khi ta từ cung trở về, Tần Bạch quyết định từ hôn, hắn ấn cho ta cái danh ghen tỵ, không hiền thục…, còn thiếu điều gọi thẳng ta là nữ nhân chua ngoa.

Sau đó, các quý nữ trong kinh thành liên tiếp đưa gửi thiệp mời, mời ta tham gia đủ các loại yến hội. Ta biết các quý nữ nhàm chán đó đang nóng lòng tìm hiều rõ là chuyện gì, dù ta không cảm thấy gì nhưng cũng không muốn thành trò tiêu khiển của họ.

Mẫu thân ta từ chối tất cả lời mời. Tình cờ cũng sắp đến đại thọ 80 của ngoại tổ mẫu ta. Ta ở nhà đóng cửa không ra ngoài nửa tháng để thêu bức tranh Bách Thọ đồ cho người.

Ta tưởng chuyện này sẽ dần dần bị quên đi, nhưng ngờ càng ngày càng thái quá không chịu nổi.

Ta vốn là nạn nhân trong vụ từ hôn nhưng các tin đồn truyền miệng trong kinh thành thì lại thành Tần Bạch và Sở Anh là thanh mai trúc mã, tình chàng ý thϊếp, còn ta là kẻ dựa hơi phụ thân chia rẽ đôi uyên ương, ép Tần Bạch phải lấy ta. Thật là đổi trắng thay đen.

“Phu nhân, hoàng hậu cho người tới đưa thiệp mời, mời người và tiểu thư ngày mai tiến cung tham gia Bách hoa yến” Trong bữa trưa, quản gia bước vào với vẻ mặt chán nản.

Nếu là người khác mẫu thân còn có thể dựa vào quan chức của phụ thân để từ chối nhưng thiệp mời của hoàng hậu thì rất khó từ chối.

Đại khái ta có thể đoán được lý do Sở Anh tổ chức bữa tiệc đột ngột này.

Phụ thân ta cáo bệnh không đi biên quan, ba ngày sau đại ca của Sở Anh là Sở Phong được phong làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, thay thế phụ thân ta ra trận.

Nhị ca của Sở Anh là Sở Kiệt thì hôm kia cũng đã đảm nhận vị trí của đại ca ta trở thành Đại Lý tự Thiếu khanh.

Chẳng có chuyện gì nàng ta còn có thể gây phiền phức cho ta thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này để chế nhạo?

“Mẫu thân, nữ nhi có thể cáo ốm không?”

Những ngày này, phụ thân thay đổi công thức nấu cho ta rất nhiều món ăn ngon, đại ca thì tìm cho ta rất nhiều đồ chơi thú vị từ những kỳ nhân dị sĩ. Ở nhà ta rất hạnh phúc. Chỉ có mẫu thân phải ra ngoài hàng ngày vì công việc ở cửa hàng.

Việc ta có tiến cung hay không cũng không quan trọng lắm nhưng ta không muốn mẫu thân phải chịu những cơn giận không đâu. Mới chỉ nghĩ đến việc tiến cung sẽ khiến mẫu thân bị Sở Anh và mẫu thân nàng ta áp một bậc ta đã thấy không vui rồi.

“Sao con lại phải cáo ốm? Không cần thiết! Mẫu thân còn đang lo không có chỗ xả giận cho sự uất ức của con, không ngờ nàng ta lại mù quáng chính mình đưa lên.”

“Ngoại tổ phụ của con là thầy của hầu hết các quan văn từ Tam phẩm trở lên, ngoại tổ mẫu của con là nữ nhi của gia đình giàu nhất Giang Nam, phụ thân con là người nắm trong tay 80 vạn đại quân, mẫu thân con sở hữu hàng loạt cửa hàng trải rộng khắp miền nam bắc, trừ ở kinh thành lép vế với Bạch Tâm Nhu một chút thì ở những nơi khác ta hành nàng ta ra bã”

“Nếu như Trần Nhàn và Tần Bạch dám để nữ nhi Sở gia ức hϊếp con, ta sẽ không tha cho họ!” Mẫu thân đập bàn đứng dậy, bà đã nghẹn thật lâu.

“Phu nhân, đừng tức giận, đừng tức giận” Phụ thân lập tức đứng lên đỡ lấy mẫu thân.

“Mẫu thân đừng tức giận, Sở gia sẽ sớm suy tàn thôi.”

“Khanh nhi, ngày mai muội không thể giả ốm được, muội nhất định đi phải Bách Hoa yến, không đi sẽ mất cơ hội xem kịch hay” Đại ca nói một cách bí hiểm.

Đại ca quanh năm hiếm khi cười. Sự vui vẻ không rõ ràng trên khóe miệng của đại ca lúc này khiến ta rợn cả người.

Lời của đại ca ta đã thành sự thật ngay ngày hôm sau khi ta cùng mẫu thân tiến cung.

7.

Bách Hoa yến.

Mẫu thân và ta đến muộn, khi đến nơi thì hầu như gia quyến của những quan viên tam phẩm trở lên ở kinh thành đếu đã đến.

Khi mới đến, họ nhìn chúng ta với ánh mắt thương hại hoặc chế giễu.

Nhưng khi chúng ta đến gần hơn, họ nhìn thấy rõ y phục và đồ trang sức mà ta và mẫu thân đang dùng, trong mắt họ chỉ có sự ghen tị và đố kỵ.

“Vị công công này dẫn đường vất vả rồi, đây là thưởng cho ngươi” Mẫu thân ta tiện tay đưa một viên Nam Hải đông châu.

Tiểu thái giám dẫn đường vội nhận lấy và quỳ xuống tạ ơn. Hành lễ xong, tiểu thái giám vẫn không rời đi, một mực đi theo chúng ta, có lẽ muốn ở cạnh hầu hạ luôn. Không chỉ mình hắn, những thái giám cung nữ khác trong Ngự hoa viên đều có ý định này. Điều này khiến những người khác tức đỏ cả mắt.

“Chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Khoe khoang cái gì?”

Ta liếc nhìn người vừa nói lời này, bà ta là phu nhân của Hộ bộ thượng thư, bình thường khá thân thiết với Bạch Tâm Nhu, mẫu thân của Sở Anh.

“Có bản lĩnh ngươi cũng thưởng đi…? Đến một miếng vàng thường thường cũng không có mà thưởng, ai cho ngươi tự tin giương oai trước mặt ta?” Mẫu thân ta cho bà ta một ánh mắt khinh thường.

“Ngươi!”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Chỉ là thê tử của một quan viên Tam phẩm cũng dám ở trước mặt ta khua môi múa mép? Nhìn thấy ta cũng không hành lễ, không có chút lễ nghi nào, ngươi là đang coi thường vương pháp sao?”

"Ta!” Phu nhân của Hộ bộ thượng thư tức giận đến miệng run rẩy, chỉ tay vào mẫu thân ta muốn nói gì đó nhưng cứ nghẹn ở ngực, một lời cũng không nói ra được.

“Được rồi, được rồi, hôm nay thời tiết tốt như vậy, không cần một chút chuyện nhỏ mà tức giận” Một giọng nói nhẹ như gió vang lên, không cần ngẩng đầu ta cũng biết đó là Bạch Tâm Nhu. Bà ta muốn làm người hòa giải thì cũng phải xem mẫu thân ta có đồng ý hay không.

“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hồ bằng thì đi với cẩu hữu, ta đúng là không cần tức giận với súc sinh”

**(Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu)**

“Ngươi vừa nói cái gì?” Bạch Tâm Nhu lập tức thay đổi sắc mặt.

“Không có gì, ta chỉ là rất thích người khác ngứa mắt ta nhưng lại không làm gì được ta.” Mẫu thân ta chỉnh lại viên hồng ngọc trên tóc và kéo ta đi về phía yến hội. Thậm chí còn không thèm nhìn bọn nọ.

8.

“Hừ! Chỉ còn hai cái chức vị không thực quyền đỡ toàn gia bất tài vô dụng! Để ta xem các ngươi có thể đắc ý được bao lâu?” Trước khi yến hội bắt đầu, vị phu nhân Hộ bộ Thượng thư kia phải ngồi sau mẫu thân ta hai ba hàng nói.

Thân phận của bà ta lẽ ra không được ngồi ở đây. Nhưng bởi vì thân thiết với Bạch Tâm Nhu nên Sở Anh mới điều chỉnh vị trí ngồi của bà ta.

“Tiếng chó sủa ở đâu ấy nhỉ?” Mẫu thân ta thản nhiên nói, còn không thèm quay đầu lại nhưng vẫn khiến cho phu nhân Hộ bộ Thượng thư tức muốn lật bàn.

Nhìn thấy vậy, ta hoàn toàn yên tâm ngồi bên cạnh nhìn cung nữ chia thức ăn, còn lén lút giơ ngón tay cái lên với mẫu thân. Ta thật quá nông cạn, đã đánh giá thấp sức chiến đấu của mẫu thân mình rồi.

Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc vang lên và yến hội bắt đầu.

Mọi người xung quang đều nịnh nọt Sở Anh và mẫu thân nàng ta, tâng bốc tài năng của Đại ca và Nhị ca nàng ta, trong lời nói đều có ý hạ thấp Vân gia ta để nâng Sở gia lên.

Sở Anh và mẫu thân nàng ta đắc ý đến mức không biết mình đang ở đâu.

Mẫu thân và ta phớt lờ những việc đang diễn ra xung quanh, chỉ tập trung vào bàn đồ ăn trước mặt.

“Mẫu thân, món tôm này không ngon bằng phụ thân làm.”

“Ta cũng thấy như thế” Mẫu thân gật đầu đồng ý.

Ta đang nói chuyện vui vẻ với mẫu thân thì bỗng có một giọng nói cắt ngang: “Vân Khanh, phụ thân và đại ca ngươi đã hơn mười ngày không thấy xuất hiện. Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”

“Nói năng cho tử tế!” Ta liếc người vừa lên tiếng, tỷ muội tốt của Sở Anh, Bạch Dung.

“Làm sao? Có miệng còn không cho người ta nói? Mẫu thân ngươi không phải cũng chỉ dựa vào một cái miệng để diễu võ giương oai đó sao? Trong kinh thành đã truyền khắp, phụ thân ngươi bệnh cũ tái phát nặng đến mức không còn sống được bao lâu nữa. Đại ca ngươi thì vừa phát sinh vụ án ác quỷ g..iết người đã cáo ốm ở nhà. Người ở Đại Lý Tự đều truyền là đại ca ngươi bị ác quỷ dọa sợ nên lấy cớ để ở nhà, bây giờ cũng không biết hồn đang nơi đâu?” Bạch Dung càng nói càng to, cuối cùng hả hê cười lớn.

Lời nói của nàng ta đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nhiều người không thích nhà ta cũng đi theo chế giễu vài câu, đặc biệt người cười sung sướиɠ nhất là phu nhân Hộ bộ Thượng thư.

Bạch Dung nói xong, đi tới trước mặt Sở Anh, rót cho nàng ta một ly rượu.

“Đại ca của nương nương là Phiêu Kỵ đại tướng quân, chinh chiến bên ngoài để bảo vệ quốc gia. Ngài ấy là anh hùng thực sự. Nhị ca của nương nương cai quản Đại Lý Tự, dũng cảm can trường đối mặt với vụ án ác quỷ g..iết người, thật đáng ngưỡng mộ. So với Vân gia một ổ già yếu, bệnh tật, ngốc nghếch giỏi hơn rất nhiều.”

“Dung nhi, đừng nặng lời” Sở Anh trách cứ Bạch Dung nhưng ánh mắt cùng với bàn tay đang tiếp ly rượu không nghĩ như thế.

Gia quyến của những đại thần khác hiểu ý mà bắt đầu chỉ trích gia đình ta. Mẫu thân im lặng lắng nghe, âm thầm ghi nhớ tất cả những người đã quở trách phụ thân và đại ca ta.

“Được rồi, mọi người về chỗ của mình đi.” Bạch Tâm Nhu đúng lúc ra tiếng và bước đến chỗ mẫu thân ta.

Bà ta thường giả vờ tốt bụng trước mặt người khác, hiện tại càng là cơ hội tốt cho bà ta thể hiện.

“La tỷ tỷ, chúng ta đã tranh đấu nhiều năm như vậy, dù là ta đã thắng nhưng cũng không ngờ nhà tỷ lại rơi vào hoàn cảnh thảm hại như vậy, ta đối với tỷ đã sớm không có ý kiến gì, hiện ta thực đồng cảm với tỷ, chỉ ước ta có thể chịu đựng khổ đau thay tỷ.” Bạch Tâm Nhu cầm khăn xoa giọt nước mắt không tồn tại, an ủi mẫu thân ta.

“Ngươi thực sự muốn chịu đựng thay ta à?” Mẫu thân hỏi ẩn ý.

“Ta muốn vậy nhưng ông trời sẽ không cho phép. Ông trời có mắt, biết rõ ai tốt ai xấu. Kẻ xấu sẽ bị trừng phạt. Phu quân thì không còn nhiều thời gian sống, nhi tử thì ngu ngốc. Đây có phải là báo ứng không, La tỷ tỷ?” Bạch Tâm Nhu dùng khăn che đi khóe miệng đang nhếch lên, đắc ý nói với mẫu thân ta.

Mẫu thân ta cũng cười: “Ta cũng tin ông trời có mắt. Đêm nay ta sẽ về bày tỏ lòng thành kính với người.”

Nụ cười trên môi Bạch Tâm Nhu cứng lại, bà ta nhìn mẫu thân ta với vẻ khó tin: “Ngươi bị điên rồi à?”

Ngay khi bà ta vừa thốt ra lời này, gia quyến của các đại thần lập tức quay lại nhìn.

“Không, ngươi mới là người phát điên” Khóe miệng mẫu thân ta nhếch lên.

Mẫu thân ta vừa dứt lời thì một tên thái giám hổn hển chạy vào: “Nương nương, nhanh gọi Thái y! Đại tướng quân Sở Phong bị ngã ở ngoài thành, sống c..hết không rõ, vừa bị thị vệ ở cổng thành khiêng vào cung.”

Vừa dứt lời, đằng sau lại chạy vào một gã sai vặt: “Phu nhân, người nhanh về nhà đi! Sở Kiệt thiếu gia đang đi tra án thì bị ngất xỉu, khi tỉnh lại thì gặp ai cũng gọi là cha, lão gia sắp bị tức c..hết rồi!”

9.

“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Bạch Tâm Nhu không dám tin mà chạy về phía bọn họ.

“Sở Phong tướng quân bị thương nặng, vừa được mang vào cung, cần được Thái y cứu giúp ngay lập tức, nếu không có thể sẽ mất mạng.” Thái giám hít một hơi rồi vội vàng nói.

“Phu nhân, nhị thiếu gia hình như là quá sợ hãi mà biến ngốc. Ngài…”

“Câm miệng!”

Gã sai vặt chưa kịp nói xong đã bị Bạch Tâm Nhu tát một cái. Lực đánh không hề nhẹ mặt gã sai vặt lập tức đỏ tấy và sưng vù lên.

“Ăn nói bậy bạ, không có chút gia giáo của Sở gia!” Bạch Tâm Nhu tức giận chỉ vào gã sai vặt quát ầm lên.

Gã sai vặt vội vàng che mặt quỳ xuống nhận lỗi: “Tiểu nhân không biết nói chuyện, tiểu nhân đáng c..hết, phu nhân mau mau về nhà xem, thiếu gia ngất xỉu, lão gia cũng bị dọa sợ”

Nghe xong sắc mặt của Bạch Tâm Nhu cũng khá hơn một chút. Bà ta quay người nhìn Sở Anh đang vội vã đi về phía mình: “Anh nhi…”

“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ để ý đại ca. Sẽ không có chuyện gì đâu, nếu huynh ấy có chuyện ta sẽ để cả Thái y viện chôn cùng” Sở Anh nắm tay Bạch Tâm Nhu nói.

Bạch Tâm Nhu yên tâm, vỗ nhẹ vào vai Sở Anh. Mắt ngậm nước quay người chuẩn bị rời đi cũng gã sai vặt. Nhưng lại nhìn thấy ta và mẫu thân không để ý đến ai vẫn ăn ăn uống uống.

“La Vân Cẩm!” Bà ta nghiến răng gọi mẫu thân ta.

"Ai? Ai gọi ta đấy?"

Mẫu thân ta nhìn quanh một lúc lâu mới quay lại nhìn Bạch Tâm Nhu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi vẫn chưa đi? Không phải nhi tử ngươi ngất xỉu sao? Sao còn không nhanh chân về nhà đi? Gọi ta làm gì?”

“Ngươi!” Bạch Tâm Nhu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó nói: “Nhi tử của ta bị thương vì đất nước, ngã ở ngoài thành, sống c..hết không rõ được đưa vào cung. Ngươi không chỉ là trưởng bối mà còn là một phu nhân tướng quân sao lại vô lương tâm như vậy? Đối với người cống hiến cho đất nước như nhi tử của ta không một chút quan tâm, vẫn còn mặt mũi ngồi ở đây ăn uống?” Bạch Tâm Nhu nói một hơi, tức giận đến mức muốn ngất đi.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư và một số người có mối quan hệ tốt với Bạch Tâm Nhu cũng nhân dịp này mà chỉ trích mẫu thân ta, mặt mũi tràn đầy nịnh bợ xả giận cho Bạch Tâm Nhu.

“Ồ, ngươi xác định người ngã ở ngoài thành rồi được đưa vào cung thực sự là Sở Phong, nhi tử của ngươi sao? Hắn không phải được bệ hạ phái đi trấn thủ biên quan sao? Ta có nhớ nhầm không nhỉ? Không có lệnh truyền triệu, tự ý trở về kinh thành, đây đào ngũ, phải bị tử hình” Mẫu thân ta nhìn Bạch Tâm Nhu, giọng nói bình thản nhưng từng câu từng chữ như đâm vào tim.

Bạch Tâm Nhu đột nhiên mở to hai mắt.

Bà ta nghiêng người nắm lấy cổ áo thái giám truyền tin: "Ngươi thấy rõ người được đưa vào cung chính là nhi tử của ta, Sở Phong sao?”

“Không thể sai được ạ. Thủ lĩnh đội thị vệ cửa thành là bạn từ nhỏ của tướng quân Sở Phong, hằn vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là Sở tướng quân” Thân thể Bạch Tâm Nhu run lên, sau đó lập tức ngất đi…

Sở Anh vội vàng đỡ lấy bà ta, lệnh cho ma ma bên canh nhanh chóng đi mời Thái y.

Yến hội cứ như thế mà kết thúc.

Khi rời khỏi Ngự hoa viên, ta cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Quay người lại, ta thoáng thấy ánh mắt oán hận của Sở Anh.

10.

Mẫu thân và ta về nhà đã là giờ Mùi.

Ta tưởng phụ thân và đại ca đã dùng bữa xong về phòng nghỉ trưa rồi, nhưng không ngờ khi đến đại sảnh phụ thân và đại ca đang ngồi nghiêm chỉnh trước một bàn tràn đồ ăn nóng sốt, vừa nhìn là đã biết do phụ thân ta nấu.

“Ta bảo Mặc nhi đoán thời gian hai người về, không ngờ nó đoán thật chính xác, ta vừa chuẩn bị xong thì hai người đã về.” Phụ thân ta mỉm cười đứng dậy, một tay đỡ mẫu thân, một tay kéo ta ngồi vào bàn.

“Đồ ăn trong yến tiệc không phải là dành cho người ăn. Không phải cứng như đá thì cũng lạnh ngắt, sao có thể ngon như cơm nhà được. Chắc hai chắn hai người chưa được ăn no.”

Nhìn ánh mắt đau lòng của phụ thân, ta khẽ vuốt cái bụng có phần no căng của mình rồi lặng lẽ nhận đôi đũa từ ông.

“Phụ thân, người và đại ca chưa dùng bữa à?” Ta vừa hỏi vừa nhìn mấy bộ bát đũa sạch sẽ trước mặt.

“Không sao, đại ca con là một nam nhân trưởng thành, ăn ít một chút cũng không c..hết được” Phụ thân ta tùy ý nói.

Đại ca liếc nhìn phụ thân một cái, ta nhận thấy chút bất đắc dĩ trong mắt huynh ấy. Nhưng khi nhìn ta, huynh ấy lại trở nên nghiêm túc như thường ngày, gật đầu ra hiệu rằng phụ thân ta nói đúng.

Ta…ta bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm.

Đại ca hơn ta tám tuổi, việc học hành của ta từ nhỏ đều là huynh ấy đảm nhiệm, mỗi lần không nghiêm túc ta đều bị huynh ấy đánh vào tay. Bình thường huynh ấy cũng lạnh lùng nên ta vẫn hơi sợ huynh ấy.

Phụ thân ta đối với ta là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, một sợi tóc cũng không nỡ đυ.ng vào. Mẫu thân ta thì phần lớn là dọa dẫm ta, cũng không nỡ quát mắng chứ đừng nói đánh đập, bà ấy cũng đau lòng. Chỉ có mình đại ca, huynh ấy thực sự sẽ đánh ta…! Đánh rất đau.

Dù phụ thân nấu rất ngon thì ăn hơn mười miếng ta cũng không thể nuốt thêm được nữa. Mẫu thân cũng giống ta, bà đặt đũa xuống, nhìn một bàn đồ ăn với ánh mắt tiếc nuối: “Nếu biết thế này, ta sẽ không vì chọc giận Bạch Tâm Nhu mà ăn nhiều như vậy” Câu nói này khiến phụ thân ta bật cười.

“Không ăn thêm được nữa thì cũng đừng cố. Nếu phu nhân thích thì không chỉ bữa trưa, ba bữa ta đều bao hết.”

Mẫu thân ta bị trêu đỏ cả mặt nhưng liếc thấy đại và ta đang nhìn, bà lập tức trở nên nghiêm túc, lén lút nhéo phụ thân ta một cái và nói sang chuyện khác