Chênh lệch chiều cao giữa hai người rất lớn, lần đầu Vu Hạ thử trượt xuống đã bị nhấc lên trên bàn. Trong quá trình này, miệng hai người không những không tách ra mà người đàn ông còn nâng cằm cô lên hôn sâu hơn. Thật ra là không nên, lần đầu hôn nhau nên kiềm chế một chút, nhưng yêu đương khó kiểm soát đó là bản năng.
Đầu lưỡi Vu Hạ tê dại, hô hấp rối loạn, tim đập thình thịch gần như muốn rớt ra ngoài.
Cô chưa bao giờ nhận được một nụ hôn mãnh liệt và mạnh mẽ như vậy, cảm giác như sắp bị nuốt chửng. Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, như cảm thấy cô không thể chịu nổi nữa, nụ hôn mãnh liệt của Lục Diễn Châu cuối cùng cũng dịu lại, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô từng cái một, dịu dàng dây dưa.
Cách tiếp cận chậm rãi nhẹ nhàng này khiến Vu Hạ cảm nhận được nhiệt độ trên môi anh kỹ hơn, cũng như hơi thở gấp gáp và không đều đặn của anh.
Hơi thở cô dần ổn định lại sau nụ hôn dịu dàng triền miên này, Lục Diễn Châu vuốt ve mặt cô, cuối cùng ngẩng đầu lên, cụp mắt nhìn mặt cô.
Mắt Vu Hạ vẫn đang nhắm nghiền, hai má đỏ bừng, lông mi run rẩy, đầu vùi vào ngực anh, cô thực sự không còn mặt dày mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngón tay Lục Diễn Châu nhẹ nhàng xoa má cô, giọng khàn khàn gợi cảm: “Còn muốn xem phim không?”
"Ừm..." Vu Hạ vừa cất giọng, liền cảm thấy giọng mình có hơi khàn, cô hít một hơi thật sâu, đầu vẫn tựa vào ngực anh: "Mấy giờ rồi?"
Lục Diễn Châu giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ: “Chín giờ.”
“Nếu anh mệt rồi thì đừng đi nữa.”
"May mà..." Vu Hạ nghĩ bụng cho dù có mệt thì cũng đã bị nụ hôn mới nãy làm cho tỉnh táo rồi, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu ra khỏi l*иg ngực anh, "Bên cạnh có một rạp chiếu phim."
“Muốn xem phim gì?” Tay Lục Diễn Châu vẫn đang ôm cô, cầm điện thoại trên bàn lên, mở app đặt vé.
Vu Hạ đi tới, chỉ vào màn hình: "Phim này, mới ra mắt không lâu, em vẫn luôn muốn xem."
"Được."
Vừa khéo có một suất chiếu lúc chín giờ ba mươi phút, bây giờ đi luôn là vừa kịp. Lục Diễn Châu đặt vé xong, bất ngờ bế cô xuống, nhịp tim Vu Hạ khó khăn lắm mới bình thường trở lại lại tăng tốc, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, phát hiện anh đang nhìn mình.
Cô xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em đi vệ sinh, anh đợi em một chút.”
Lục Diễn Châu khẽ ừ một tiếng.
Vu Hạ đi vào phòng tắm, nhìn đôi má đỏ bừng, đôi mắt đầy xuân sắc và đôi môi sưng đỏ ở trong gương, nỗi xấu hổ lại kéo đến. Cô rửa mặt, lấy túi trang điểm trong giỏ ra, nhanh chóng chỉnh trang rồi mới ra ngoài.
Lục Diễn Châu thấy cô đi ra, đi đến bên cạnh cô, tự nhiên nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Vu Hạ liếc nhìn tay của hai người, khóe miệng không khỏi cong lên.
Rạp chiếu phim lúc này vẫn rất đông đúc, đa số là các cặp đôi. Lục Diễn Châu nhét bịch bỏng ngô vào lòng Vu Hạ, hai người đưa vé đi vào, đúng lúc đang mở màn.
Nhân lúc trên màn hình vẫn còn đang chiếu quảng cáo, Vu Hạ nhắn tin cho phụ trách biên tập: [Tôi đi xem phim, khoảng mười hai giờ về.]
Phụ trách biên tập: [Mười hai giờ thì đừng về nữa.]
Sống Trong Mùa Xuân: [Cô đừng khóa cửa đấy nhé!]
Trong rạp chiếu phim ánh đèn mờ mịt, Lục Diễn Châu chống khuỷu tay lên thành ghế, cúi người lại gần, vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, “Hai người dự định ở lại đây chơi mấy ngày?”
"Chắc hai ba ngày."
Vu Hạ nhắn tin xong nhét điện thoại vào giỏ trở lại: “Em đã đến Quảng Châu mấy lần nên đã đi chơi rất nhiều nơi rồi. Chủ yếu là về chưa được mấy ngày thì phải bắt đầu xuất bản, nên nhân cơ hội này chơi hai ngày."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Còn anh?”
"Trưa mai là anh phải về rồi, tối mai có một bữa tiệc không thể từ chối."
Vậy là cả đi cả về anh chỉ ở lại chưa đầy một ngày.
Trong khoảng thời gian chưa đầy một ngày này chỉ có vài giờ thuộc về họ.
Vu Hạ cảm thấy thời gian này quá ngắn ngủi, trong lòng cô có chút thất vọng, “Sáng mai em còn có buổi ký tặng sách, chắc khoảng một giờ mới xong, sau đó phải đi ăn với ban tổ chức và mấy họa sĩ mới quen.”
Lục Diễn Châu nắm tay cô đặt lên đùi mình, nhướng mày hỏi: “Mai anh đưa em đi ký tặng sách nhé?”
Vu Hạ hơi do dự, chủ yếu là vì anh quá nổi bật, đứng hay ngồi ở đâu cũng thu hút sự chú ý hơn cả những cosplayer ở triển lãm truyện tranh.
Lục Diễn Châu: "Không tiện?"
“Cũng không phải…” Cô chớp mắt, nghiêm túc nói: “Anh quá nổi bật, ngồi phía sau em, nếu độc giả đến nhìn thấy đều bàn tán vài câu thì sẽ rất ảnh hưởng đến hiệu quả ký tặng của em.”
"..."
Vu Hạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Mai anh đeo khẩu trang đi.”
Lục Diễn Châu biết mình đẹp trai nhưng cũng không phải là người nổi tiếng, ra ngoài còn phải đeo khẩu trang? Anh bất lực: “Nếu em thấy cần thiết thì anh sẽ đeo.”
"Độ hot của bộ truyện đó vẫn còn, bên cạnh em lại đột nhiên có thêm một anh chàng đẹp trai, rất dễ bị soi mói." Cô dùng ngón tay khẽ gãi lòng bàn tay anh, "Anh cũng không muốn bị soi mói mà đúng không?"
“Ngồi yên.” Lục Diễn Châu nắm chặt tay cô, không cho cô gãi, “Đúng là không muốn, nhưng cũng không sợ.”
Vu Hạ chớp mắt, nhìn bàn tay đang bị anh nắm, không nhịn được sấn lại gần, nhỏ giọng nói: “Anh thật thuần thục…”
"Phương diện nào?" Lục Diễn Châu nghiêng đầu, đầu của hai người gần như chạm vào nhau.
"Yêu đương đó, anh... rất thành thạo." Vu Hạ thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng quá tự nhiên nữa, nếu so sánh thì em chỉ là gà con..."
Tuy cô rất rung động vì được theo đuổi, nhưng anh quá giống cao thủ tình trường.
Lúc này đã chiếu xong quảng cáo, phim chính thức bắt đầu, ánh sáng trong rạp càng tối đi. Chỗ ngồi của họ khá xa và bên cạnh cũng không có ai.
Lục Diễn Châu trầm mặc giây lát, hỏi ngược lại cô: "Không thì sao? Để cho em chủ động?"
"..."
"Em nói muốn theo đuổi anh nhưng mãi vẫn không thấy hành động." Người đàn ông cúi đầu, thản nhiên chuyển sang nhìn màn hình lớn, "Chủ động và thuần thục không giống nhau, đây là lần đầu tiên anh theo đuổi gái.”
Vu Hạ nghe vậy, lòng chợt rung động, cuối cùng không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: "Có phải anh... yêu em từ cái nhìn đầu tiên không?"
Thật ra Lục Diễn Châu cũng không biết đó có gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không, nhưng quả thật sau lần đầu tiên nhìn thấy cô là anh không thể nào quên được. Nhưng anh chắc chắn rằng nếu không có cái ôm nhầm tối hôm đó thì khi gặp lại anh cũng không quên được.
Cô vốn dĩ là một sự tồn tại đặc biệt đối với anh.
Lục Diễn Châu nghiêng đầu, cụp mắt nhìn cô: “Phải.”
Tim Vu Hạ đập thình thịch, cô nín thở hỏi lại: “Vậy nếu em không chia tay bạn trai cũ thì sao?”
Người đàn ông cau mày, nắm chặt tay cô, im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: "Không biết."
Vu Hạ lập tức hối hận, cô nhắc đến tên khốn Châu Dữ kia làm gì chứ? Phá hỏng bầu không khí! Lục Diễn Châu đưa tay giữ chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, quay về phía màn hình lớn: “Không phải em nói muốn xem phim này sao? Tập trung xem phim đi, đừng nghĩ đến những giả thiết không thể này nữa.”
"Ò……"
—
Sau khi xem phim xong, hai người về đến khách sạn là đã gần mười hai giờ, Lục Diễn Châu tiễn cô đến cửa phòng, cúi đầu nhìn cô: “Vào đi.”
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy... em vào đây.”
Lục Diễn Châu gật đầu, buông tay cô ra.
Vu Hạ vừa bước vào đã nhìn thấy phụ trách biên tập đang ngồi ở đầu giường, chắc là nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội đóng cửa lại. Phụ trách biên tập cười híp mắt: “Về cũng sớm đấy.”
“Gần mười hai giờ rồi, sao cô còn chưa ngủ?” Vu Hạ ném túi xách lên giường, lục tìm quần áo chuẩn bị đi tắm.
“Cú đêm như chúng ta sao có thể ngủ trước một giờ được?” Phụ trách biên tập thấy thứ cô lục tìm không phải đồ ngủ mà là một chiếc váy.
Phụ trách biên tập nheo mắt lại: “Cô…”
"Tôi tắm xong sẽ đi, đến lúc đó cô hãy khóa cửa." Vu Hạ cầm đồ vào phòng tắm.
Hơn hai mươi phút sau, dưới ánh mắt ý nghĩa sâu xa của phụ trách biên tập, Vu Hạ bước ra khỏi phòng.
Cô vào thang máy thấp thỏm nhắn cho anh một tin: [Anh ngủ rồi à?]
L: [Chưa.]
L: [Chắc em ngủ rồi hả, mai phải dậy sớm.]
Lục Diễn Châu vừa tắm xong, chưa thấy buồn ngủ, lấy máy tính trong cặp ra, định xử lý một vài email. Anh vừa ngồi xuống đợi máy tính khởi động thì khung chat lại hiện thêm một dòng chữ khác.
Sống Trong Mùa Xuân: [Vậy thì mở cửa cho em đi.]
Lục Diễn Châu sửng sốt, khi có phản ứng thì đã đi tới cửa. Anh mở cửa, nhìn chăm chú cô gái đang đứng bên ngoài, khàn giọng nói: "Em..."
Vu Hạ vô cùng căng thẳng nhưng vẫn bước vào, ngước mắt nhìn anh: “Không phải anh nói là để em chủ động sao? Em chỉ… muốn ở bên anh thêm một lúc, nên đến..."
Chưa kịp nói xong, chỉ nghe sau lưng vang lên một tiếng “rầm”.
Cửa được đóng lại, cô bị người đàn ông ép vào sau cửa hôn ngấu nghiến.