Thậm chí những nhà phát triển AI cũng không biết rằng, Tiêu Trì từng âm thầm sử dụng nó như thử một món đồ chơi mới.
Hôm nay, Tiêu Trì sẽ hồi sinh nó bằng chính giọng hát của mình.
Tiêu Trì bước vào buồng ghi âm tạm thời, đóng cửa lại, tiếng ồn ào bên ngoài như bị tắt tiếng, không gian chật hẹp mang lại sự yên tĩnh, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Phía trước là một màn hình cảm ứng tích hợp với máy ghi âm, micro có thể điều chỉnh vị trí và độ cao tùy ý.
Mặc dù Tiêu Trì là một người không tuân theo quy tắc thông thường, nhưng khi vận hành những thiết bị chuyên nghiệp này, anh có thể coi là tự học thành tài.
Do quyết định tham gia cuộc thi một cách vội vã, anh không có USB hay thiết bị di động để tải bản đệm lên, may mắn thay, thiết bị ghi âm có sẵn chương trình soạn nhạc, với đủ loại âm thanh từ các nhạc cụ và chức năng hậu kỳ tự động, Tiêu Trì soạn một bản nhạc đơn giản và sắp xếp tại chỗ.
Những ngón tay dài thon nhanh chóng di chuyển trên bàn phím mô phỏng, mỗi nốt nhạc, mỗi giai điệu, đều rõ trong lòng, Tiêu Trì gần như không cần phải suy nghĩ.
Nhạc cụ, nhịp điệu, gam nhạc, hòa âm, trong vô số lựa chọn như biển khói, anh biến tấu một cách dễ dàng, không cần hát, chúng hòa quyện trong tâm trí Tiêu Trì thành một bản nhạc, giai điệu trong trẻo và cảm động như thể một buổi biểu diễn trực tiếp đầy ấn tượng.
Anh tập trung nhìn chằm chằm vào bản nhạc đang dần hoàn thiện, ánh mắt rạng rỡ, từng bước đều thong thả và đầy tự tin, trong lĩnh vực của mình, anh là vua, anh kiểm soát mọi thứ.
Nước chảy mây trôi nhấn nút kết thúc, Tiêu Trì kiên nhẫn chờ đợi dữ liệu đang được nhập, tải lên, sau khi tất cả đã điều chỉnh xong, nhạc đệm rõ ràng và hài hòa vang lên từ tai nghe, anh cầm micro, tự nhiên bước vào trạng thái biểu diễn.
Mọi thứ tựa như một giấc mơ, anh vẫn đứng dưới ánh đèn sân khấu, thu hút sự chú ý của hàng ngàn người, cả biển người vỗ tay gọi tên anh từ mọi phía.
Tiêu Trì đứng trên sân khấu pha lê lấp lánh, buông thả cơ thể một cách phóng khoáng, dù là tiếng trống mạnh mẽ hay bản piano du dương, tất cả đều được anh biểu diễn tới tinh hoa cuối cùng bằng dáng vẻ và giọng hát.
Khán giả nhìn những điệu nhảy, nghe những bài hát, xem các tác phẩm điện ảnh khác của anh, đối với Tiêu Trì, đó là bằng chứng duy nhất chứng minh sự tồn tại của anh trên thế giới này.
Nếu một thần tượng ảo cũng có sinh mệnh.
Rời khỏi sân khấu, rời xa những người yêu mến mình, anh không còn gì, không là gì, chỉ là một chuỗi dữ liệu lạnh lẽo, lặng lẽ ẩn nấp, chờ đợi trong bóng tối vô tận.
Cho đến khi có ai đó cần đến anh.
Bản nhạc kết thúc.
Vẻ mặt Tiêu Trì đầy hiếu kì vuốt ve cổ họng của mình, nơi đó vẫn còn cảm giác rung động mỗi khi hát, làm người ta mê mẩn, phấn khích.
"Hóa ra con người phát ra âm thanh từ đây, cảm giác như phần trên của cơ thể cũng rung động theo, thật là kỳ diệu..."
Anh lưu luyến không rời đặt micro về vị trí cũ.
Một tiếng trầm đυ.c vang lên, giống như cánh cửa của buồng ghi âm đang bị người bên ngoài gõ vào.