Hắn xoa xoa trán, một lúc lâu cũng không thể ra quyết định, kể từ khi nắm giữ Hoàn Nghi, dù tình huống có khó khăn đến mấy hắn cũng có thể xử lý mọi việc, đây là quả thật là một trong những lần hiếm hoi hắn do dự.
Nhìn một lượt từ đầu đến chân Tiêu Trì lần nữa, Quý Trầm Tuyên lại đặt câu hỏi: "Nếu cậu chính là Tiêu Trì, tại sao khuôn mặt của cậu lúc làm thần tượng ảo lại không giống như bây giờ?"
"Không biết."
"Kẻ nào đã phá hủy phòng thí nghiệm, xóa dữ liệu của cậu?"
"Không biết."
"Công ty AI có thể khôi phục dữ liệu của cậu không?"
"Không biết."
Quý Trầm Tuyên không biết phải nói gì: "Rốt cuộc cậu biết cái gì?"
Tiêu Trì không chút do dự nói: "Những ghi chép về sự tương tác giữa anh và tôi trước đây."
"......" Quý Trầm Tuyên giống như bị rút cạn sức lực, nhắm mắt lại, bóp bóp ấn đường: "Bây giờ cậu như thế này rồi thì định làm gì?"
Tiêu Trì mơ hồ nhìn hắn: "Tôi không có nơi nào để đi, nhưng tôi cũng không muốn quay lại cái vỏ ấy."
Quý Trầm Tuyên tự nhủ, tôi có ngu mới trả cậu về chỗ đó.
Hắn thu hồi những tâm tư nhỏ bé trong lòng, tỏ thái độ lạnh nhạt nói: "Vì cậu không còn nơi nào để đi nên chuyện tôi thu nhận cậu cũng không phải là không thể, nhưng chúng ta cần đặt ra một số quy tắc, cậu phải đồng ý với tôi một số điều kiện."
Tiêu Trì cảm thấy đề nghị này rất hợp lý: "Anh nói đi."
Quý Trầm Tuyên suy tư một hồi rồi nói: "Thứ nhất, cậu không được tiết lộ danh tính của mình cho người ngoài và cả chuyện cậu đang ở đây. Thứ hai, cậu phải làm việc cho tôi, làm mẫu nghiên cứu cho dự án thần tượng ảo. Thứ ba... tạm thời tôi chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra thì sẽ nói cho cậu biết."
Tiêu Trì sảng khoái gật đầu đồng ý.
Khóe miệng Quý Trầm Tuyên nhếch lên thành một nụ cười khó nhận ra, sau đó hắn nhanh chóng mím chặt môi, điềm đạm nói: "Cậu tạm thời ở lại phòng khách, tôi sẽ bảo người hầu thu dọn cẩn thận, nếu cần gì thì báo với tôi."
Ánh mắt Tiêu Trì lơ đãng, anh chậm rãi nhìn về phía chiếc giường, lưu luyến cảm giác mềm mại của thảm lông cừu: "Giường bên kia cũng mềm như thế này à?"
Ý cậu là gì? Chẳng lẽ... muốn ngủ ở đây?
Quý Trầm Tuyên hít một hơi, sau một trận đấu tranh nội tâm, cuối cùng hắn cũng gạt bỏ suy nghĩ đầy hấp dẫn đó đi một cách đầy khó khăn: "Nếu cậu thích cái này thì tôi sẽ kêu người mua cho cậu."
"Được." Tiêu Trì vui vẻ cong cong khóe miệng, không chút lưu luyến bò ra khỏi giường.
"......" Quý Trầm Tuyên bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Đưa người sang phòng khách kế bên, trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, dường như có một mùi hương rất nhẹ bay vào mũi hắn.
Quý Trầm Tuyên mím môi, khẽ nhăn mày: “Bây giờ tôi còn có việc. Cậu đi tắm đi, rửa sạch mùi nước khử trùng trên người đi."
Một mình hắn quay lại phòng đọc sách, trong lúc chờ đợi cuộc họp khẩn cấp bắt đầu, Quý Trầm Tuyên quyết định tự mình xác nhận thông tin Chu Đồng đã báo cáo.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào vòng tay kim loại màu xám bạc, tín hiệu trí tuệ nhân tạo sáng lên, màn hình chiếu quả nhiên tối đen như mực.