Ma Đầu Cũng Sầu Lo Cho Sắc Đẹp

Chương 16

Thiếu niên đi đầu đoàn người chắc hẳn có thân phận lớn nhất. Vóc người của cậu ta cao gầy, dáng vẻ thanh thoát, dễ nhìn. Giọng nói của người nọ trầm ấm, lễ phép, không hổ là người có xuất thân từ danh môn chính phái. Chắc hẳn trong môn phái, cậu ta cũng có địa vị không thấp.

Người đó nói xong, như sợ Giang Ngôn không tin, lại cởi lệnh bài trên eo đưa cho Giang Ngôn.

Chỉ là Giang Ngôn cũng không biết lệnh bài trên eo bọn họ là cái gì. Cậu chỉ nhìn qua là một cái rồi gật đầu, ý bảo người đó tiếp tục nói.

“Tiên hữu có chuyện không biết. Chỗ này đã bị yêu quái lập kết giới. Nếu cứ thế đi vào sẽ bị phát hiện. Hơn nữa trong thôn còn có thôn dân, nếu bọn họ bị bọn yêu quái dùng làm con tin uy hϊếp thì càng khó khăn hơn.”

Giọng nói của cậu ta trong trẻo lại rất khiêm tốn.

Lời nói có ý ngăn cản của cậu ta cũng không khiến người nghe khó chịu chút nào.

Đáng tiếc là cậu ta học không giỏi lắm nha. Kết giới ở nơi này rất yếu, nếu nhanh chóng xuyên qua thì không ai có thể phát hiện được.

Nhưng tuổi tác bọn họ còn nhỏ, có thể biết được kết giới cũng giỏi lắm rồi, may quá có người thay mình làm mấy chuyện này cậu thấy cũng hay!

“Chúng ta phải làm như thế nào?” Giang Ngôn ôm kiếm trong lòng ngực, muốn nghe xem đứa nhỏ kia có cái nhìn như thế nào.

Chàng trai thấy Giang Ngôn dễ nói chuyện thì vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ, sự lo lắng trên khuôn mặt cũng giảm bớt không ít. Bởi vì Giang Ngôn không giống người thành thật cho lắm, nếu cứ nhất quyết tiến vào, sẽ phá hủy kế hoạch của bọn họ.

Nghĩ vậy, thái độ của cậu ta với Giang Ngôn tốt lên không ít: “Không dối gạt tiên hữu, yêu quái này không quá thông minh, không tạo kết giới bên dưới lòng đất, vừa hay linh thú của tôi có khả năng độn thổ, hiện đã đào được một lúc lâu, không tới một nén nhang, chúng ta sẽ vào đó bằng đường hầm.”

Đúng là đứa nhỏ thông minh, chỉ là yêu quái kia không ngốc, mà là không nghĩ tới sẽ có người vào bằng đường hầm. Đám thú có chút linh khí đều kiêu ngạo, không nhận chủ bừa bãi.

Chàng trai này nếu không phải là con cái của gia đình quyền thế, thì chính là một đứa nhóc được trời đất ưu ái.

Giang Ngôn cẩn thận ghi nhớ mặt mũi của tên này, sau này gặp phải tránh đi, ma tu bọn họ luôn luôn là bị Thiên Đạo từ bỏ, không dám đυ.ng đến những người như thế này.

“Được, vậy nghe theo mọi người.” Giang Ngôn và Cố Phán ở một bên, chờ đường hầm đào xong.

Không bao lâu, những cô nương gần đó lập tức rút kiếm hô lên: "Ai?”

Giang Ngôn ngẩn ra, lập tức cảnh giác hơn, người đến đây làm cho cậu không thể phát hiện ra thì cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng cậu lại nghi ngờ, làm sao những cô nương này lại phát hiện? Tu vi của bọn họ cũng không phải quá cao, xem ra trên người bọn họ cũng có thứ tốt.

Cây cối ngã rạp sau từng nhát kiếm, tro bụi đầy đất. Sau đó một bóng người xuất hiện trong làn khói bụi ấy.

Thứ đầu tiên đập vào mắt người ta chính là bộ quần áo vàng óng ánh, trên đó toàn là những vật trang trí có giá trị xa xỉ. Lúc này y đang phất tay áo, muốn phủi đám bụi trước mặt.

Giang Ngôn thấy bộ quần áo này thì cảm giác có điềm xấu, lúc người nọ lộ ra phía sau tay áo, cậu lập tức nhìn thấy một khuôn mặt có một không hai trên thế gian này, cái cảm giác lo lắng sợ hãi càng đạt tới đỉnh điểm.

Cậu không rõ y đến đây làm gì, cái tên này cực kỳ phiền toái. Chẳng lẽ y chợt hứng thú muốn gϊếŧ chóc cho vui sao? Nếu là y thì mấy đứa nhỏ phái Thương Lan chết là cái chắc, mà nếu chuyện đó xảy ra thì người chịu tội đầu tiên cũng chính là cậu.

Có người chẳng làm cái gì cả, cứ im lặng đứng một chỗ mà người khác cũng thấy phiền đấy.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, dù nam hay nữ cũng kinh ngạc một hồi. Áo choàng hai màu đỏ vàng đan xen vô cùng tục tằng, nhưng khi được y mặc lại vô cùng cao quý, trang sức tô điểm trên áo quý giá chỉ để làm nền mà thôi!

Tóc dài hơi xoăn được y cột đuôi ngựa, chiếc quạt gỗ đàn hương mạ vàng trên tay hắn càng làm cho đôi tay trắng nõn trở nên bắt mắt hơn.

Nếu không phải trên người y không có chút linh khí nào, sợ rằng mọi người sẽ cho rằng y là yêu tu làm ác trong thôn, chỉ có yêu tu mới chú trọng ăn mặc như thế. Trước khi tu thành hình người, họ sẽ đi khắp nơi ngắm nhìn trai đẹp gái xinh.

Nhưng trên người y cũng không có chút tà khí, cả người sạch sẽ như lưu ly thượng hạng, không cẩn thận rơi xuống nhân gian, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ chính là dấu vết khi y rơi xuống trần gian.

Có thể là tro bụi trong rừng quá mù mịt, y che nửa bên mặt ho khan vài tiếng, càng khiến người ta sợ hãi, làn da y tái nhợt, có thể là thân thể không tốt, họ sợ y xảy ra chuyện gì. “Công tử, cậu ổn không? Sư muội không tốt, đã quấy nhiễu cậu rồi.” Chàng trai kia xin lỗi Dung Dữ.