Ma Đầu Cũng Sầu Lo Cho Sắc Đẹp

Chương 13

Dung Dữ nhìn cổ áo cậu có vệt đỏ hồng thì mắt y híp lại, nhớ chuyện ngày hôm qua, lửa nóng trong lòng y dâng lên lập tức nhấc chân đá đổ bát rượu Giang Ngôn dùng để chà lau chân cho y.

Suýt chút nữa y đã quên, cấp dưới có vẻ ngoài phục tùng này sau lưng là một kẻ lòng lang dạ sói, cảm giác bị phản bội lan tràn trong cơ thể khiến cho y vô cùng phẫn nộ.

Dung Dữ chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, lúc trước những người chọc giận y đã chết mất xác, chỉ có Giang Ngôn không gϊếŧ được, y chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng.

Tưởng tượng bàn tay dơ bẩn của Giang Ngôn đã từng chạm qua nhiều người, nay lại chạm vào y khiến y muốn băm thây Giang Ngôn thành trăm nghìn khúc.

Chuyện nam nữ là như thế sao? Sao cậu lại trước mặt y một kiểu, trước mặt người phụ nữ kia một kiểu, Dung Dữ không hiểu, y không hiểu tình yêu.

Nhưng mà Giang Ngôn không thể bị người đàn bà ấy mê hoặc, chuyện này đối với y là vô cùng nguy hiểm, huống hồ, là do y đưa Giang Ngôn về, tự mình cho cậu ăn mặc nuôi dưỡng cậu lớn tới chừng này, cậu thuộc về y, y không cho phép bất kỳ ai đυ.ng đến cậu.

Dung Dữ nhíu mi, tự hỏi hoàn cảnh hiện tại nên làm như thế nào.

Giang Ngôn nhìn bát rượu bị đá ngã lăn, cậu không thể hiểu nổi, sáng giờ, đây là lần thứ ba cậu có cảm giác mình là cái đồ ngu ngốc, lòng tốt của mình bị y coi là lòng lang dạ sói.

Từ trước đến nay, cậu cũng có tính tình của một thiếu gia, làm sao chịu nổi cảnh uất ức thế này, lập tức cậu cũng muốn ném đồ trong tay, vứt bỏ không làm nữa, để y bị đâm chết đi.

Cậu còn chưa đi được hai bước, đã thấy hoa mắt, khuôn mặt xinh đẹp kia gần trong gang tấc, đang nhoẻn miệng cười với cậu. Nụ cười này giống như thần phật trong nháy mắt hóa thành yêu ma mê hoặc lòng người.

Trong mắt y dường như có sợi dây câu,chóp mũi Giang Ngôn tràn ngập mùi của y, cũng không biết mùi gì nhưng cậu lại thấy cực kỳ dễ ngửi.

“A Ngôn, ta có đẹp không?” Dung Dữ vừa lòng nhìn ánh mắt Giang Ngôn đầy si mê, y luôn tự tin dung nhan của mình. Y không hiểu vì sao Giang Ngôn ở bên cạnh y, ngày ngày đối điện với gương mặt này mà còn có thể coi trọng đám phụ nữ tầm thường.

Y vẫn luôn biết mình xinh đẹp đến mức nào, lúc làm người, không ít người xua đuổi y, lúc thành Ma hậu họ sợ hãi y, chỉ có lúc này mới không ai làm phiền y.

Mị ma sao? Không bằng một sợi tóc của y. Chẳng qua lũ này biết chút thủ đoạn mê hoặc lòng người, vậy mà muốn lừa Giang Ngôn của y đi sao?

Nằm mơ đi! Dù Giang Ngôn có chết, cũng phải vì y mà chết.

Giang Ngôn nhìn nụ cười của y như mất hồn: "Đẹp.”

Đẹp, y rất đẹp, là người đẹp nhất cậu từng gặp trong đời này.

Chẳng qua, lòng dạ hơi xấu xa.

Giang Ngôn nghĩ vậy trong mắt chợt bình tĩnh lại, cậu không hiểu chuyện này là như thế nào.

Biểu hiện của Giang Ngôn làm cho Dung Dữ sung sướиɠ trong lòng, y đã biết trước được cậu sẽ có dáng vẻ si mê này. Dung Dữ buông lỏng vạt áo của Giang Ngôn, ngả người về phía sau, chân đặt lên đùi cậu: "Tiếp tục đi.”

Cách nói chuyện nhừa nhựa của y làm cho Giang Ngôn thở ra một hơi, nâng đùi lên, làm cho xong chuyện.

Hiện tại cậu chỉ muốn chuyện này thật tốt, thật nhanh, cách xa tên đại ma đầu này thật xa. Cậu làm càng nhanh càng không thèm nghĩ coi Dung Dữ có đau hay không.

Dung Dữ rất hưởng thụ cảm giác được Giang Ngôn hầu hạ, trong lòng tính toán phải làm thế nào để cậu trung thành không hề thay đổi với y.

Giang Ngôn làm rất nhanh, không chờ Dung Dữ kịp lấy lại tinh thần, đã dọn sạch sẽ đồ trên mặt đất rồi nhanh chóng rời đi.

“A Ngôn...” Y muốn nói với cậu những người bên ngoài phức tạp như thế nào, cách xa mị ma một chút, đừng để chính mình bị lừa mà còn không biết.

Lúc này Giang Ngôn đã chạy tới cửa, mở cửa ra, bên ngoài có một tiểu ma tu hình như là đang đợi cậu: “Giang hộ pháp, ở chân núi có một tiểu mị ma nói muốn tìm ngài.”

Núi Nam Sinh phân nơi ở dựa theo tu vi cao thấp, loại người như bọn họ có tu vi hạng bét nên phải ở chân núi.

Có một tiểu mị ma mới đến, bọn họ muốn đi tới tìm chút vui thú thì nàng bảo đến tìm người, nghe nàng miêu tả một chút thì rõ ràng người đó là Giang hộ pháp.

Không biết thật giả ra sao, bọn họ không dám làm loạn, đành phải phái một tên đi lên hỏi.

Giang Ngôn tuy khó hiểu, nhưng vẫn đi theo tiểu ma tu, bởi vậy không có nghe thấy Dung Dữ gọi tên cậu ở phía sau.

Dung Dữ nghe thấy bọn họ nói chuyện thì nghiến răng nghiến lợi.

Không hổ là mị ma, quả nhiên có thủ đoạn, nếu Giang Ngôn thật bị mê hoặc, sợ là cả gia tài cũng sẽ giao ra cho người ta, không được! Tuyệt đối không được.

Nhưng bán thần khí chỉ có một cái, nếu biết chuyện thành ra thế này y đã không đánh nát nó, hiện tại muốn xem bọn họ đang làm gì cũng không xem được.