Ma Đầu Cũng Sầu Lo Cho Sắc Đẹp

Chương 9

Cậu uy hϊếp mị ma để mọi người trở về nhà an toàn, sau đó nhanh chóng mang cặp vợ chồng già bay về quán hoành thánh nhà họ.

Nhưng có thể vì hai người họ đã lớn tuổi cộng thêm việc bị tổn thương tinh thần nên cho dù cậu có gọi cỡ nào thì họ cũng không tỉnh.

Giang Ngôn gấp đến độ đi dạo trong phòng, hiện tại chỉ còn nửa canh giờ, tại sao cứ đến lúc quan trọng như thế này lại xảy ra mấy chuyện vuột khỏi tầm kiểm soát như vậy.

Giữa sống và chết, vì để sống con người sẽ tìm ra đủ mọi cách, cậu nhìn thoáng qua những vật liệu trong phòng, đầu óc hơi suy nghĩ, ma đầu kia chưa từng ăn hoành thánh vợ chồng này làm, không bằng... Để cậu nấu thử xem sao?

Đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân... Cậu thật sự biết nấu hoành thánh thật, trước lúc mười tám tuổi cậu đã sống bên cạnh bà nội ở nông thôn vì cậu là con riêng.

Cha cậu là người có quyền có thế nhất ở trong nhà bà nội, ông ta rất tài giỏi, đi ra ngoài ăn vụng còn lòi ra đứa nhỏ, tuyệt đối không thể để vợ ông ta biết được chuyện này.

Ông ta đã cho mẹ ruột của cậu một khoản tiền sau đó đưa cậu đến nhà bà nội ở nông thôn, nghiêm khắc mà nói thì cậu là con nhà giàu ba đời, cha của cậu, ông nội mà cậu chưa từng thấy cũng là một nhân vật rất ra gì và này nọ.

Chẳng qua bà nội cậu không thích những cuộc sống táo bạo đó, sau khi ông nội cậu chết thì bà luôn ở nông thôn, Giang Ngôn cứ như vậy sống với bà mười mấy năm qua.

Việc học tập và những chuyện khác đều do gia sư cha cậu mời tới dạy cho cậu học, không có người hầu nên hai bà cháu phải làm hết mọi việc.

Bà nội nói cậu rất giống người ông mà cậu chưa từng gặp mặt, có chín phần giống, mỗi lần bà nội nhìn thấy cậu luôn xúc động như thể nhìn thấy ông nội khi còn trẻ.

Bọn họ quen nhau khi còn đi học, vì muốn theo đuổi bà nội cho nên ông nội đã dùng hết cách mình có thể nghĩ ra, ngày nào cũng ở bên cạnh bà.

Có một ngày bà nội làm thí nghiệm nên trở về muộn, lúc đó còn chưa có chỗ nào bán đồ ăn bên ngoài, vì khuya quá nên quán nào cũng đóng cửa, buổi trưa bà nội đã thức dậy trễ nên không kịp giờ cơm, buổi sáng cũng không ăn gì.

Ăn uống không có quy luật quanh năm suốt tháng khiến cho bà nội có bệnh dạ dày nhẹ, không biết ông nội của cậu từ đâu biết được chuyện này, nửa đêm chạy ra ngoài gõ cửa một hàng quán, bảo ông chủ nấu một bát hoành thánh sau đó đưa đến phòng ngủ ở tầng dưới của bà nội.

Sau đó, quán hoành thánh ấy đóng cửa, ông nội đành nhờ ông chủ quán dạy mình cách làm, ông nội đã dựa vào một chén hoành thánh để làm rung động trái tim của bà nội.

Không thể không nói cha cậu và người nhà quả thật là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, ông ta trực tiếp dựa vào kỹ thuật quyến rũ phái nữ và nghị lực kiên định không dời không đổi của mình để từ một tên nhà nghèo trở thành chồng của người đẹp da trắng nhà giàu rồi đi tới đỉnh cao đời người.

Có điều nghe bà nội nói bà nội không cho gia đình mình biết chuyện của hai người bọn họ, mãi cho đến khi ông nội cậu bò lên được chỗ cao, đủ tiền để đến nhà cầu hôn bà nội, người thân trong nhà mới biết được hai người bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm rồi.

Nhưng lúc đó ông nội đã không giống ngày xưa, người thân trong nhà bà nội cũng không có ý kiến gì.

Qua nét mặt của bà nội có thể thấy được bọn họ rất yêu thương nhau.

Giang Ngôn cố ý học cách làm hoành thánh vì bà nội của mình, cứ đến sinh nhật bà nội là cậu sẽ nấu một chén cho bà, mỗi lần bà đều ăn đến mức rơi lệ đầy mặt, cậu nghĩ, hẳn là bà nội rất nhớ ông nội.

Cuối cùng bà nội chết già, không có ốm đau gì cả, có thể là bà nội cảm nhận được thời gian của mình không còn nhiều lắm nên ngày đó bà đã giặt xong quần áo bẩn cho cậu, ngồi trên xích đu dưới tàng cây, hỏi cậu có thể nấu cho bà một bát hoành thánh hay không.

Khi Giang Ngôn quay lại, bà nội đã không còn thở nữa, cậu đặt bát hoành thánh mới nấu chín lên bàn nhỏ bên cạnh, nói nhỏ: "Tạm biệt bà nội.”

Cậu cũng không cảm thấy đau khổ vì bà nội đã mất rồi, bởi vì lúc ra đi bà vẫn mỉm cười, Giang Ngôn cảm thấy việc sống mới khiến cho bà nội chịu đựng nỗi khổ nhớ nhung, nhất định là ông nội đang chờ bà nội.

Sau đó cậu đã được đón về nhà chính, cha cậu không phải người hiền lành gì, ông ta rất tham vọng, lúc ông ta kết hôn với người phụ nữ kia là lúc công ty xảy ra chút vấn đề, mấy năm nay ông ta luôn phải cố gắng nhẫn nhịn nuốt giận vào lòng.

Bây giờ cuối cùng ông ta cũng có quyền khiêu chiến với nhà mẹ đẻ của vợ mình, chưa kể người phụ nữ kia cũng đã cắm sừng ông ta rất nhiều lần, ông ta cũng không thích đứa con mà người phụ nữ đó sinh ra.