Người sống ở đây đều là người bình thường, chắc chắn cậu không bị lộ thân phận thật sự, cậu nhìn thoáng qua trong trấn nhỏ không có dấu vết đánh nhau, nhưng cửa nhà ai cũng mở toang.
Chứng tỏ bọn họ đã tự mình đi ra ngoài, cho nên vấn đề chính cần giải quyết là tại sao bọn họ phải đi ra ngoài, hơn nữa còn đi chung với nhau.
Giang Ngôn nghĩ không ra được nguyên nhân cho chuyện này, trước đó cậu đọc truyện cũng không có tình tiết này.
Cậu trông coi trong trấn nhỏ hai ngày một đêm, cuối cùng cũng tìm ra được vài manh mối, đêm hôm đó ở trong trấn nhỏ yên tĩnh không có một bóng người, chẳng biết vì sao Giang Ngôn không hề sợ hãi.
Còn mơ hồ cảm thấy chút hưng phấn không nói rõ được, vào giờ khắc này cậu nhận ra có lẽ trong máu của mình cũng có chút gien tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lúc còn ở hiện đại cậu cũng là một tay đua xe, chuyên vận động nhiều để tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ những việc nguy hiểm, bởi vậy lúc xuyên tới đây cậu cảm thấy cuộc sống có chút thú vị.
Trong quá khứ cậu rất giàu, muốn nữ có nữ muốn nam có nam, muốn cái gì có cái đó, người biết thân phận của cậu đều dâng hiến hết mọi thứ cho cậu, giờ thì ngày nào cậu cũng phải dốc lòng dâng hiến cho một ông cố nội, nói như thế này… xem ra cũng có chút thú vị.
Nhưng sáng sớm ngày mai chính là hạn cuối, nếu thật sự không được thì cậu phải băm nhỏ mình ra làm hoành thánh cho Dung Dữ ăn.
Tuy nhiên Giang Ngôn không phải chờ lâu, cậu phát hiện cây trâm có chứa ma khí ở trấn nhỏ, nó chỉ là một món trang sức bình thường, mặt trên không có gì cả, có thể nhìn ra người mua không có nhiều tiền.
Phía trên có ma khí màu hồng phấn bám vào, bốc lên mùi hôi thối, căn cứ vào trí nhớ mà cậu kế thừa được từ nguyên chủ thì đây là mị ma.
Phương pháp tu luyện của mị ma hết sức đơn giản là hấp thu tinh khí của người, mọi người luôn nghĩ rằng mị ma phải hấp thu tinh khí của người khác phái mới có thể tu luyện nhưng thật ra không phải, mặc kệ là người, tiên hay ma, chỉ cần có một luồng khí trước ngực là được.
Có điều cậu nghĩ hẳn là mị ma này có đạo hạnh không sâu nên mới có thể lấy người bình thường làm nguyên liệu để tu luyện.
Trên núi của họ có một con mị ma chưa bao giờ hút tinh khí của người, bởi vì con người không tu luyện nên dù có hút mấy ngàn người thì tu vi của nó cũng không tăng lên được.
Trông cây trâm này chắc đã mua được mấy năm rồi, mặt trên bị mài mòn rất nhiều, mà chủ nhân đã thành ma vẫn còn mang trên người, cho thấy rõ ràng vật này rất quan trọng với nàng.
Cho nên Giang Ngôn kết luận, chắc chắn con mị ma đó sẽ về đây lấy trâm.
Trên đó có một dấu vết cho thấy nó đã được vuốt ve rất nhiều lần, có nghĩa là chủ nhân của nó thường xuyên lấy nó ra nên chắc hẳn thời gian con mị ma đó phát hiện bị mất trâm sẽ không lâu lắm.
Nhưng thật ra Giang Ngôn cũng đang đánh cược, nếu như thật sự trùng hợp sao hai ngày nay mị ma đó không phát hiện ra bị mất trâm, nếu thật sự là vậy thì cậu cũng không có cách nào cả.
Nếu thật sự là như vậy thì cậu còn chưa nghĩ ra nên làm gì tiếp theo, dù sao cũng chỉ là giãy dụa trước khi chết mà thôi, cũng may vẫn là ông trời đứng về phía cậu, thật sự đã để cho cậu đợi được.
Giống y như Giang Ngôn đã đoán trước, đó là một mị ma mới tu luyện có mấy ngày nên chưa biết cách khống chế ma khí của mình, nó vừa xuất hiện thì ma khí màu hồng phấn nồng nặc bao phủ lấy trấn nhỏ này.
Mị ma tu luyện lực lượng tinh thần, không có lực sát thương lớn, nhưng người nào trúng chiêu, nhẹ thì đầu váng mắt hoa, tinh thần hoảng hốt vài ngày, nặng thì biến thành kẻ ngốc si mê đối phương.
Tuy nhiên đại ma tài giỏi mới làm thế được, chủ yếu còn phải xem tu vi chênh lệch giữa đôi bên, tỷ như đại ma trên núi có thể khiến cho Giang Ngôn hoảng hốt một lúc lâu.
Mà nếu như mị ma đó còn có những trợ thủ khác thì đối phương đã có thể nhanh chóng lấy mạng Giang Ngôn rồi.
Nhưng con mị ma này không là gì ở trước mặt cậu cả.
Giang Ngôn cười nhạo một tiếng rồi phi thân ra, trong nháy mắt ma khí màu đen cắn nuốt màu hồng phấn yếu ớt kia, mang theo sức mạnh khổng lồ khiến cho người ta kinh hãi.
Mị ma kia cũng phát hiện ra có chỗ không đúng, nó xoay người muốn chạy, Giang Ngôn lập tức tụ ma khí lại dưới chân rồi di chuyển với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt cậu đã đến phía sau mị ma.
Tìm được đầu sỏ gây ra chuyện này, tạm thời cậu đã giữ được cái mạng nhỏ của mình rồi, cho nên trong giọng nói thoải mái của cậu có thêm sự chế nhạo: "Cô nương, gặp lại nhau chính là duyên phận, cô nhìn cảnh đêm này xem, không bằng cô và tôi trải qua đêm tốt đẹp này với nhau đi.”