“Chậc, tại sao lại có một vũng bùn lớn như vậy." Trên con đường nhỏ, xa xa truyền đến một giọng nói.
Giọng nói ấy hơi trầm, mang theo vài âm cao vυ't rất kỳ lạ, tăng thêm vài phần quyến rũ.
Câu nói ấy được ngân dài, cho nên âm thanh càng ngày càng rõ ràng hơn, một đám người có vẻ ngoài quái dị từ từ đi tới, thiếu niên dẫn đầu mặc một bộ quần áo màu đen buộc tóc đuôi ngựa cao, trên tay cầm một thanh kiếm nhỏ kỳ quái, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú.
Nhưng đám người đi theo phía sau cậu lại có ngoại hình dị hợm của quái vật, có người mặt xanh và răng nanh, có người toàn thân đỏ sậm, vừa nhìn đã biết họ chính là ma tu.
Bọn họ dừng trước vũng bùn kia, sau đó chỉ thấy đám ma tu phía sau lần lượt nhảy xuống hố bùn, cong lưng dùng cơ thể tạo thành một cây câu hình người, à không, là cây cầu ma tu bắc qua vũng bùn mới đúng.
Sau khi đám ma tu quái dị tản ra, bấy giờ mới phát hiện phía sau còn có một người khác.
Đối phương mặc một chiếc áo bào tay rộng màu đỏ thẫm dệt chéo, mái tóc xoăn dài rủ xuống eo nhẹ nhàng lay động theo gió nhẹ mùa xuân.
Y có vẻ ngoài rất đẹp, chỉ nhìn mặt thì khó có thể phân biệt là nam hay nữ, đường nét trên gương mặt như được đao khắc búa đυ.c, mỗi một phần đều vừa vặn.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài không chứa bất kỳ thứ gì, sống mũi cao thẳng, làn da sáng bóng dưới ánh mặt trời, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch.
Sáng sớm vẫn có chút sương mù, ánh mặt trời xua tan đêm tối, trải rộng sự sống xuống trần gian, mạ lên một tầng ánh sáng thần thánh trước mặt Giang Ngôn, khiến giờ phút này y không giống đại ác nhân tính tình hung bạo, mà giống như một vị thần Phật trên chín tầng trời, giáng thế để cứu độ tất cả chúng sinh hơn.
Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy, một nốt ruồi đỏ ở khóe mắt y đã hoàn toàn làm xáo trộn bộ dáng xinh đẹp vô song này, ngược lại càng tăng thêm một chút tà khí trên khuôn mặt y..
Bấy giờ y đang nâng vạt áo hoa lệ, quý phái do mười mấy tú nương ngày đêm không nghỉ để làm ra, giẫm giày thêu chỉ vàng lên trên người tên ma tu cuối cùng, cau mày nhìn Giang Ngôn.
“A Ngôn, từ đây vẫn còn cách xa chỗ sạch sẽ lắm.”
Y chỉ tay về chỗ mặt đất sạch sẽ ở phía xa, quả thật còn kém một đoạn, không bước qua được.
Ý của y rất rõ ràng, y muốn Giang Ngôn nằm rạp trên bùn đất làm đá kê chân cho y giống như những người khác.