Đồ Ăn! Phép Thuật! Thế Giới Mới!

Chương 6: Đội thám hiểm Linh Miêu

Khu rừng phía bắc không phải nơi an toàn để dạo chơi sau khi mặt trời lặn. Năm thành viên của đội thám hiểm Linh Miêu dựa vào các ngôi sao trên trời và ánh trăng để đoán phương hướng di chuyển.

"Anh Locke, cứ để chúng tôi lại đây đi. Nếu cứ tiếp tục đi với vết thương thế này chúng ta sẽ nhanh chóng bị đám quái vật đuổi kịp."

"Đừng nói nữa Jarvis" - Locke, thủ lĩnh của Đội Thám Hiểm Linh Miêu ngắt lời Jarvis.

Anh nhìn những người đồng đội xung quanh mình: "Tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai, bây giờ là vậy, sau này cũng như vậy" - "Huống chỉ..."

Locke phấn chấn, cưới nói: "Ta đã cho người chuẩn bị một bữa tiệc ở Cửu Long Thành chỉ chờ mọi người về dùng bữa"

"Tiệc à..." - Nghe Locke nói, Jarvis nghĩ tới điều gì đó - "Anh Locke, anh vẫn giữ niềm tin vào thứ thần thông chữa lành của thịt Lợn Rừng Hắc Nha à? Chẳng phải chúng ta đã thử từ rất lâu rồi sao?"

Ba người còn lại cũng nhìn Locke với ánh mắt tương tự. Họ đương nhiên biết lý do anh làm vậy là vì thiên tài của đội - Lilivia.

Lilivia là thiên tài khi mới mười bốn tuổi vượt qua kỳ thi của Học Viện Phù Thuỷ Sarlayan và trở thành một phù thuỷ tập sự. Cô ấy chỉ cần tìm một người cố vấn để học tập và chính thức trở thành một phù thuỷ nhưng Lilivia lại luôn khao khát trở thành một thám hiểm giả, lựa chọn của cô là nhóm Linh Miêu.

Thành phố Cửu Long về mặt địa lý là một nơi khá xa nên không có nhiệm vụ nào nguy hiểm, lũ rồng cũng sớm đã trở thành chuyện của quá khứ vì vậy Locke không phản đối việc Lilivia tham gia.

Vốn là như vậy cho đến một nhiệm vụ cách đây hai tháng. Lilivia bị một con tượng đầu thú tấn công trong nghĩa trang và bàn tay phải của cô đã thương nặng.

Sau hơn một tháng điều trị cô thậm chí còn không thể giơ tay lên, điều đó tương đương với không thể dùng trượng để niệm phép, sự nghiệp của cô cũng vì vậy mà kết thúc.

Mọi người không có tiền để thuê linh mục cấp cao đến chữa trị bởi họ yêu cầu đến cả hàng trăm đồng vàng, đây căn bản là thứ mà người bình thường không thể có được.

Trong tâm trạng tuyệt vọng Locke lựa chọn một mình đứng lên gánh chịu mọi lo lắng cho mọi người trong đội.

"Hãy đi tìm những món ăn!"

Đó là điều mà anh đã đọc được trong cuốn sách cổ. Đồ ăn là thứ gì đó vô cùng kỳ diệu bởi mỗi thành phần đều có một loại phép thuật riêng.

Nhưng để có thể khai phá được sự kỳ diệu của chúng thì chỉ có phù thuỷ ẩm thực mới làm được. Lúc đó Locke đã tìm thấy loài lợn rừng được nhắc trong sách cổ có khả năng chữa lành cơ thể và tinh thần.

Với tâm lý đánh cược anh thường mang về hai con lợn rừng và đi khắp nơi để nhờ mọi người nấu chúng nhưng kết quả đều là vô ích, đến ngay cả Jarvis, người tin tưởng anh nhất cũng phản đối cách làm của anh lúc này.

Suy cho cùng, săn lợn rừng là một việc làm nguy hiểm.

"Lần cuối cùng!"

Locke dẫn các thành viên đội thám hiểm chạy điên cuồng trong rừng, anh nghiến răng nghiến lợi: "Đây là lần cuối cùng, nếu ta không thể tìm ra được một phù thuỷ ẩm thực thật sự vậy ta sẽ từ bỏ cách này!"

Nhìn vào bàn tay yếu ớt của Lilivia, Locke trong lòng luôn có cảm giác không chịu được.

Cô ấy là một thiên tài nhưng lại từ bỏ cô hội làm phù thuỷ chỉ vì muốn được trở thành một thám hiểm gia. Locke cảm thấy mình phải có trách nhiệm chữa lành cánh tay cho cô vì cô đã chọn đội thám hiểm của anh.

Nếu cách sử dụng đồ ăn thất bại anh đành chăm chỉ kiếm tiền để đổi lấy vàng về thủ đô tìm linh mục cấp cao chữa trị.

"Thoát rồi! Thoát rồi!" - Đội thám hiểm Linh Miêu cuối cùng cũng thoát ra được khỏi khu rừng phía bắc.

Năm người cuối cùng cũng thoát ra được, dừng lại thở hổn hển. Lũ quái vật lúc này trông cũng rất tức giận nhưng chúng không dám bước chân ra khỏi khu rừng.

Lilivia, người đi sau cùng, không nói gì, ánh mắt chứa đựng chút mất mát. Lần này họ mạo hiểm vào sâu trong khu rừng là để tìm bảo bối có thể chữa khỏi tay cho cô ấy. Rõ ràng rằng cô đã nhiều lần bảo họ đừng làm vậy nhưng Locke dường như coi cô như em gái mình nên anh luôn muốn tìm cách chữa trị cho cô.

Nếu không phải vì tôi... mọi người sẽ không...

Bộp!

Bàn tay chai sạn vỗ nhẹ vào vai Lilivia làm những suy nghĩ trong cô đột nhiên biến mất.

"Đang nghĩ gì vậy? Đi thôi, chúng ta vẫn còn một bữa ăn lớn đợi ở thành." - Locke không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau cô, cánh tay của anh mang lại cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.

Lilivia nhìn anh, một tia sáng nhỏ loé lên trong mắt cô: "Ừm!"

Thành phố Cửu Long về đêm rực rỡ ánh đèn, mọi người đi lại tấp nập. Lúc này những nhà thám hiểm cũng quay lại thành, sinh viên tại học viện phù thuỷ cũng quay trở về.

Thời điểm này mới là thời điểm bận rộn nhất ở thành phố Cửu Long, và tất nhiên Lâm Thiếu Thiên lúc này cũng như vậy.

Khoảng thời gian trước nhà hàng của anh không được đông như vậy nhưng hai ngày nay không biết ai tung tin nhà hàng Lâm Thiên có năng lực chữa thương, cải lão hoàn đồng. Lượng khác trong mấy ngày nay tăng đột biến gấp mấy lần so với trước.

Lâm Thiếu Thiên trước đây vốn dĩ còn có thời gian nghiên cứu món ăn mới nhưng lúc này chỉ toàn là thịt lợn nướng và thịt lợn nướng.

Tất nhiên không phải ai cũng có thể mua được món thịt lợn nướng trứng với giá 1 bạc 50 đồng. Món này thường chỉ có người giàu hoặc các nhà thám hiểm đặt cược mạng sống của mình mới mua nổi.

Vì vậy nên anh cũng chuẩn bị rất nhiều món ăn bình dân khác, những món này thường chỉ có giá từ mười đến ba mươi, bốn mươi đồng.

Locke đẩy của bước vào, nhà hàng lúc này chật kín người, Lâm Thiếu Thiên do là đầu bếp duy nhất nên cực kỳ bận rộn.

"Chào mừng!" - Một giọng nói ngọt ngào cất lên thu hút ánh mắt của Locke.

"Anh có phải là người của nhóm thám hiểm Linh Miêu không? Chỗ ngồi đã được ông chủ đặc biệt để lại cho anh."

Một bóng người với mái tóc bạch kim xuất hiện, lúc này anh nhìn thấy một cô gái dù bên ngoài là chiếc tạp dề dành riêng cho nhà hàng nhưng ẩn bên dưới đó là áo choàng phù thuỷ.

Xin chào mọi người tui là Min đây :3

Sau một khoảng thời gian làm việc thì tôi cũng đã dịch được đến chương 6 rồi nhưng mà để kịp raw thì còn là một quãng đường dài nữa :(

Công việc này khá vất vả khi tôi phải ngồi và dịch từng chút một, sửa đổi làm sao cho hợp với mọi người và tránh bị sượng nhất có thể, điều đó khiến cái lưng nhỏ bé này đau nhức dù ngồi ghế công thái học ;-;

Nếu mọi người muốn ủng hộ tui thì hãy donate bằng các cách sau:

Mb Bank: 0562411984

Momo: 0562411984

Khoảng sau chương 10, 15 gì đó tui sẽ đặt khoá chương nhưng mà đừng lo, giá sẽ rẻ thôi :3