Nghĩ như thế, trong lòng em có thêm can đảm, lại cộng thêm lòng hiếu kỳ vốn có, bạn nhỏ nuốt nước bọt một cái, dưới ánh mắt chờ mong của Chu Nghiêu, cúi đầu cắn một miếng.
"Thế nào?" Chu Nghiêu sốt sắng hỏi: "Ngọt lắm đúng không?"
Cho quả sung tico vào miệng, Đường Tiểu Thảo cắn thử mấy cái, nét mặt mới vừa rồi còn hơi kháng cự giờ lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, ngay cả đôi mắt cũng to tròn, sáng lên.
"Vâng ạ! Thật sự ăn được ạ!" Cô bé ngạc nhiên, đối mặt với anh trai.
Một lát sau, hai bạn nhỏ quả quyết nhất trí, lấy hộp cơm đã rửa sạch của Đường Tiểu Thảo ra, đào hết quả sung tico bên đường vào trong, cất hết vào hộp cơm.
Chu Nghiêu còn tính toán rất chu đáo, một phần cho Đường Tiểu Thảo ăn, một phần cho Đường Tiểu Thảo mang về cho người nhà ăn.
"Vậy còn anh ạ?" Đường Tiểu Thảo không phải bạn nhỏ tham lam, cô bé muốn chia nửa chỗ quả sung cho Chu Nghiêu.
Chu Nghiêu lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, quanh nhà anh toàn là cây này, bé giờ ăn phát ngán rồi."
"Vâng ạ..." Đường Tiểu Thảo cẩn thận cất hộp cơm vào cặp, nhìn Chu Nghiêu xách cặp giúp mình, em ngước khuôn mặt ngoan ngoãn lên, nói: "Cảm ơn anh Nghiêu, anh tốt với em hơn cả anh lớn nhà em nữa."
"Em còn một người anh nữa à?" Chu Nghiêu vừa hỏi, vừa nắm tay bạn nhỏ đi về nhà.
"Vâng ạ." Đường Tiểu Thảo đi bên cạnh cậu bé, nghĩ tới người anh kia, không nhịn được phồng má: "Anh lớn là con trai mới của bố em, cao hơn mình nhiều lắm á, nhưng anh ấy không thích em, lúc còn ở Bắc Kinh, anh ấy luôn nói xấu em, còn bảo em lùn như củ khoai tây..."
Đường Tiểu Thảo vốn cũng vô cùng thích anh trai, nhưng cũng nhanh chóng không còn thích nữa.
"Mẹ em bảo là, anh trai lớn là con mới của bố, anh lớn cũng có em gái của mình, cho nên anh ấy mới ghét em."
Đường Tiểu Thảo lải nhải lặp lại lời mẹ từng nói với anh trai mới quen, cuối cùng vừa giận dỗi vừa nói: "Em cũng rất ghét anh ấy! Từ giờ em chỉ thích mỗi anh trai Nghiêu thui!"
Chu Nghiêu: "..."
Mấy đứa nhỏ chưa lớn, lời dễ nghe nói cũng không ít ha.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng khóe môi cậu bé vẫn cứ cong lên, không hạ xuống được.
Rất nhanh, cậu bé vỗ ngực, cam kết với em gái nhỏ mới quen: "Yên tâm đi Tiểu Thảo, từ giờ anh cũng sẽ chờ em cùng đi học, như vậy thì dù chị Đường Lỵ có đi nhanh cũng không sao."
Đường Tiểu Thảo cảm thấy anh Chu Nghiêu nhất định là một bạn lớn cực kỳ tốt.
Với lại, sau này cô bé không cần phải sợ bị chị lớn bỏ lại rồi!
Quan hệ hữu hảo từ giờ phút này được thành lập, ngay cả con đường về nhà dài đằng đẵng cũng bất tri bất giác như trở nên ngắn ngủi hơn nhiều.