Trở Về Thơ Ấu Trọng Dưỡng Bản Thân Một Lần

Chương 36: Cùng về nhà nào

Cho nên lúc chị lớn từ chối đi về cùng với Đường Tiểu Thảo, cô bé lập tức ngồi xổm trước cổng trường đợi Chu Nghiêu.Cô bé cũng không biết Chu Nghiêu học lớp mấy, chỉ có thể cố gắp mỗi khi lớp lớn tan học, cô bé thầm khẩn cầu sẽ không bỏ lỡ Chu Nghiêu.

"Được chứ, về sau cứ đi về cùng anh là được." Chu Nghiêu khoác cặp sách lên vai, sau khi tạm biệt các bạn thì dẫn em gái nhỏ 4 tuổi về nhà.

Từ nhà về trường khoảng tầm hai cây, đường núi khúc khuỷu, nếu không có người nhà đến đón, một đứa trẻ bốn tuổi tự về một mình e là rất khó.

Nhà Chu Nghiêu gần trường hơn nhà Đường Tiểu Thảo và Đường Lỵ chút, nằm ngay giữa nhà họ Đường và trường học.

Chu Nghiêu cũng là lần đầu tiên gặp được em gái nhỏ từ Bắc Kinh về, sáng nay bố mẹ còn cố ý dặn dò cậu bé, bảo phải để tâm đến em lúc trên trường, chỉ là cậu bé không ngờ nhanh như thế đã có thể dắt em về nhà sau khi tan học.

Lại nhớ tới Đường Tiểu Thảo nói chị Lỵ muốn làm nốt việc trên trường rồi mới về, cậu bé hơi nghi ngờ, quay đầu lại quan sát. Trong trí nhớ của cậu bé, chị Lỵ còn về sớm hơn cuậ bé, lần nào cũng cùng chị họ cùng tuổi đi về nhà cùng nhau, trên đường về còn chơi đùa rất lâu, sao mới nghỉ hè cái đã thay đổi tính tình rồi vậy?

Nhưng cậu bé cũng không truy đến cùng. Gần đây thời tiết rất đẹp, trên đường bùn dù hơi dốc chút nhưng vẫn khá dễ đi. Cậu bé đeo cặp cho Tiểu Thảo, cả đường dặn dò em phải chú ý dưới chân, đừng sơ sảy trượt ngã.

Con dốc này rất rộng rất dài, phía dưới khúc quẹo là một con đập. Con đập rất rộng và sâu, lúc đến gần đó, Chu Nghiêu không nhịn được liên tục nhắc nhở Đường Tiểu Thảo đang hiếu kỳ, dặn em hàng vạn hàng ngàn lần không được vừa nhìn đập vừa đi, không được rướn người ra ngoài.

Đường Tiểu Thảo túm lấy quai cặp, níu Chu Nghiêu lại. Cô bé rướn cổ nhìn con đập, dưới sự cảnh giác của Chu Nghiêu, cô bé hỏi: "Anh Nghiêu ơi, trong này có cá con hông ạ?"

Chu Nghiêu túm cổ áo em, kéo em sang một bên, mơ hồ nhận ra có vẻ em gái nhỏ hơi bị ham tìm tòi quá.

"Trong này có rất nhiều thứ." Cậu bé vừa dắt em lên trước, vừa cố tình đe dọa: "Có nòng nọc, có ếch xanh, có con cóc, còn có rắn nước cắn người và rất nhiều cá to hơn cả em đấy."

"Oa!! Anh Nghiêu ơi, nòng nọc là cái gì ạ?"

"Anh Nghiêu ơi, con cóc là cái gì ạ? Con cóc cũng ăn thịt người ạ?"

"Anh Nghiêu ơi, có phải rắn nước vừa đen vừa dài hông ạ? Em từng thấy một con rắn to ơi là to trong vườn bách thú, mẹ nói đấy là con mãng xà, cái con cực cực cực kì to í."