Có lẽ vì em vẫn là một tờ giấy trắng, chưa được đi học bao giờ, cho nên chưa có khái niệm rõ rệt về điều gì.
Cũng bởi vậy, thân là dính lấy, cho dù sáng mới bị Đường Lập Hạ bóp cổ, bây giờ cũng không có chút khoảng cách nào với cô.
"Sau này ngủ trưa ở chỗ chị nhé." Đường Lập Hạ rũ mắt, xoa xoa đầu em, ấm áp nói: "Ngủ trên bàn không thoải mái, rất dễ bị cảm."
Sức khỏe Đường Tiểu Thảo không tốt, vì sinh non và không đủ chất nên từ nhỏ hàng năm hàng tháng luôn dễ bị bệnh, cho dù lớn rồi, mỗi trận ốm cũng khiến cô nghỉ trong nhà mất cả tháng, không thể hóng gió, không thể bị cảm lạnh.
Cho nên Đường Lập Hạ không để em ngủ trưa trong lớp, như thế không thoải mái, lại dễ cảm, Đường Lập Hạ không muốn đứa trẻ phải khổ thế.
Đường Tiểu Thảo chưa ngủ trưa trong lớp bao giờ, cũng không biết khó chịu nhường nào. Em nghe vậy thì ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó cởi tất tháo giày, bò lên giường chờ.
Đợi hồi lâu, chị cũng không lên giường ngủ trưa, em không nhịn được, dùng tay vỗ vỗ gối, thúc giục: "Chị ơi, đi ngủ~"
Gối thật mềm, vỗ thêm cái.
Đường Lập Hạ bảo em ngủ trước.
Đường Tiểu Thảo nghiêng đầu nhìn bóng lưng chị ngồi trước cửa, không bao lâu thì không chống lại cơn buồn ngủ, ngáp một cái rồi ngả lên gối đầu mềm mại, người cuộn tròn lại, yên tĩnh ngủ trong chăn.
Nghe tiếng hít thở đều đều sau lưng, Đường Lập Hạ dừng tay lại, xoay người nhìn đứa nhóc đang ngủ say trong chăn.
Chẳng mảy may cảnh giác chút nào...
Chẳng trách lần này lại vì một chiếc kẹo mυ'ŧ mà bị đám buôn người bắt cóc, sợ tới mức Đường Tương Lan và nhà họ Quách không dám để em lại Bắc Kinh, chưa kịp tựu trường đã đưa em về quê.
Rất khó nói đấy là tai nạn hay là cơ hội phù hợp nhất cho bọn họ làm cớ.
Chẳng qua chuyện mình bị đám buôn người bắt cóc vì cái kẹo mυ'ŧ là thật, đám buôn người chạy được nửa đường lại bị bản thân dụ dừng lại giữa cầu vượt, cuối cùng được bố dượng dẫn người đến bắt vào đồn cảnh sát cũng là thật.
Những kí ức xa xôi kia, thuật đi thuật lại từ miệng người khác thật ra cũng không rõ ràng, có đôi khi lại càng giống một câu chuyện hoang đường hơn.
Nhưng bây giờ, đích thân nhìn thấy bản thân mình còn bé không cần kẹo mυ'ŧ đã đi cùng mình, rồi còn trước đó suýt nữa chết... Đường Lập Hạ không thể không thừa nhận, chuyện vừa hoang đường vừa buồn cười kia giờ phút này lại dần rõ ràng lên.
Bản thân lúc còn nhỏ thật sự không hề cảnh giác chút nào.
Ngốc nghếch, không mang thù, nghe lời lại dễ lừa.
Cũng bởi vì tính cách như này, cho nên sau này mới phải chịu bao thiệt thòi.