Trở Về Thơ Ấu Trọng Dưỡng Bản Thân Một Lần

Chương 24: Cảm giác được thiên vị

Cuối cùng, đến lúc tiếng chuông vang lên, Đường Lập Hạ thả viên phấn trong tay xuống, trong tay lưu lại vết lõm do cầm phấn, vẫy tay với hai đứa trẻ mới nhậm chức cán bộ lớp.

Đường Tiểu Thảo lon ton chạy tới, Dương Vân sau lưng cũng sáng mắt chạy đến trước mặt cô.

"Đi theo cô nhé." Đường Lập Hạ cười, xoa đầu Đường Tiểu Thảo, đứng dậy dẫn hai cô bé đến văn phòng ở giảng đường.

Đường Tiểu Thảo đi theo sau chị gái, cố gắng chạy lũn chũn theo bước chân cô giáo.

Em cũng không biết chị gái bảo em và lớp trưởng đi đâu, nhưng em không sợ chút nào, trong lòng còn cất giấu chút chờ mong nho nhỏ.

Cảm giác này giống như lúc vừa mới bị mẹ dẫn về quê. Mẹ mua kẹo trái cây trên đường, chia cho chị lớn và em trai sau mới kéo em vào phòng, lén nhét sô cô la ngon nhất vào miệng em, còn nhỏ giọng dặn em đừng nói ra ngoài.

Đường Tiểu Thảo rất thích cảm giác được thiên vị như này. Vì em hiểu rõ, ông bà ngoại, chú cả, chú hai cũng sẽ thiên vị Tiểu Thảo như mẹ, đều sẽ lén thiên vị đứa trẻ bọn họ thích.

Trước đây Đường Tiểu Thảo chỉ cho là có một mình mẹ thiên vị mình, bây giờ đứng trong văn phòng lạ lẫm, nhìn chị gái lấy ra hai hộp bút xinh đẹp, hai mắt em sáng như sao trời, như có ai cất giấy hàng ngàn sao trên trời vào mắt em.

Dương Vân cũng không ngoại lệ, cô bé cũng hơi thấp thỏm. Nhưng lúc nhìn thấy cô giáo Đường lấy hai hộp bút ra, tất cả thấp thỏm đều biến thành kích động kinh hỉ.

"Đây là món quà cô chuẩn bị trước cho lớp trưởng và lớp phó học tập."

Đón lấy ánh mắt tràn đầy vui mừng của hai cô bé, Đường Lập Hạ đưa hai hộp bút in hình nhân vật hoạt hình mới tinh cho hai cô bé.

"Cảm ơn cô giáo Đường ạ~ Em sẽ làm một lớp trưởng tốt!" Dương Vân vui vẻ ôm lấy hộp bút, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng.

Đường Tiểu Thảo cũng ôm hộp bút, trịnh trọng gật đầu: "Em cũng sẽ cố gắng học tập thật tốt!"

Cho dù hai cô bé thật ra cũng không biết rõ rốt cục lớp trưởng và lớp phó học tập phải làm những gì, nhưng giờ phút này, hai cô bé không ngại ngần gì cả, chỉ chân thành, dụng tâm hứa hẹn.

"Ừm, cô tin hai em." Đường Lập Hạ cười, xoa xoa hai cái đầu nhỏ.

Nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của hai cô bé, Đường Lập Hạ nghĩ tới ví von giáo viên là nghề trồng người rất phổ biến.

Kiếp trước cô không phải giáo viên, cho dù tất cả mọi người đều nói trông cô giống giáo viên, nhưng Đường Lập Hạ kiếp trước thật sự không có liên quan gì đến nghề giáo viên này.