Ầm!
Tuy Diệp Linh đã phong ấn chưởng này bằng cả hai tay, nhưng dưới tác động của sức mạnh, nàng ấy bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào lan can võ đài rồi loạng choạng, chân mềm nhũn, khuỵu một gối xuống đất.
Cảnh này khiến người của La gia vỗ tay cuồng nhiệt, nhưng khuôn mặt người Diệp gia lại xám xịt, hiển nhiên là Diệp Linh đã thua.
Diệp Linh cắn răng đứng lên, đang định tiếp tục tấn công thì nghe thấy giọng của Diệp Nguyên Quân: “Linh Nhi, xuống đi!”
Diệp Long mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng vẫn không lên tiếng, ảm đạm bước xuống võ đài.
Thấy vẻ mặt buồn bã của Diệp Linh, Diệp Đông âm thầm đi đến bên cạnh, mỉm cười giơ ngón cái lên.
Trong ba thế hệ con cháu của Diệp gia, ngoài Diệp Long và Diệp Đông không hợp nhau ra, mối quan hệ giữa các huynh đệ tỷ muội còn lại rất hòa thuận.
Được Diệp Đông an ủi, trong lòng Diệp Linh rất ấm áp, nhưng nàng ấy vẫn lắc đầu cười khổ, vốn dĩ nàng ấy định đánh bại thêm vài người của La gia và Lâm gia, nhưng không ngờ mình lại là người bị đánh bại ngay ở vòng đầu tiên.
Diệp Linh thất bại ngay ở vòng đầu tiên, hầu hết mọi người đều nghĩ gia tộc mình không còn cơ hội chiến thắng trong cuộc thi này nữa.
“La gia thắng!”
Nhìn vẻ đắc thắng của La Văn Tuấn, lúc này tất cả người của Diệp gia đều có chung một nỗi hận, Diệp Long giậm chân muốn lao lên võ đài nhưng bị phụ thân Diệp Vân Đằng kéo lại: “Đừng sốt ruột, để hai gia tộc đó đấu trước đi đã!”
Lúc này đã có người của Lâm gia xông lên, bắt đầu đánh với La Văn Tuấn.
Thực lực của La Văn Tuấn quả nhiên phi phàm, liên tục đánh bại hai đệ tử của Lâm gia, dường như đã chắc chắn bảo vệ được võ đài, nhưng mọi người đều biết trận chiến hôm nay vẫn chưa kết thúc, bởi Lâm Nhất Phàm linh ấn thất trọng vẫn chưa lên đài.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, Lâm Nhất Phàm đứng lên, nhưng hắn ta không lên võ đài mà đi tới trước mặt người Diệp gia, nói với vẻ khinh thường: “Có vẻ Diệp gia các ngươi định nước đυ.c thả câu, nhưng các ngươi tính sai rồi, ta chờ các ngươi!”
Nói xong, Lâm Nhất Phàm quay người nhảy lên võ đài, đứng đối diện La Văn Tuấn, lạnh nhạt nói: “La Văn Tuấn, ta là linh ấn thất trọng, ngươi là linh ấn lục trọng. Ngươi không phải đối thủ của ta, ta khuyên ngươi nên tự nhận thua đi, nếu không đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.”
Trước mặt nhiều người như vậy, sao La Văn Tuấn có thể chưa đánh đã nhận thua, mà lúc này thành chủ Dật Phong Đông Phương Bạch lại bỗng nhiên lên tiếng: “Xem cao thủ linh ấn thất trọng đánh mới thú vị chứ!”
Điều Đông Phương Bạch nói là thật, bởi vì linh ấn lục trọng chỉ có thể bộc lộ linh khí, uy lực cũng không có gì đáng sợ, nên xét về thú vị thì phải là trận chiến giữa những người tu hành linh ấn thất trọng, bởi họ mới có thể phóng được linh khí ra ngoài.
Có câu này của Đông Phương Bạch, La Văn Tuấn biết hôm nay dù thế nào mình cũng phải đấu!
“Lâm huynh đừng nương tay nhé!”
Dứt lời, La Văn Tuấn tung một chưởng âm thầm tích tụ linh khí đã lâu về phía Lâm Nhất Phàm!
Lâm Nhất Phàm cười khinh miệt, lạnh lùng nói: “Cút xuống đi.”
Hắn ta xòe tay năm ngón, hào quang chói mắt lóe lên, kéo theo một cái đuôi dài quất thẳng về phía La Văn Tuấn.
Đây là linh khí linh ấn thất trọng có thể phóng thích ra ngoài!
Quả nhiên lộng lẫy!
Giữa tiếng động lớn, cơ thể La Văn Tuấn như một con diều đứt dây, bay cao lên không trung rồi bắn ra khỏi võ đài.
“Hừ!”
La Vinh hừ một tiếng rồi đưa tay ra, luồng linh khí mạnh mẽ dâng trào ngưng tụ thành một chiếc thảm rộng hai mét vuông trong không khí, đuổi theo La Văn Tuấn với tốc độ cực nhanh, sau đó nhẹ nhàng quấn lấy, đưa hắn ta về chỗ mình mà không hề bị thương.
Thấy chiêu này của La Vinh, hai mắt Diệp Đông chợt lóe lên, linh ấn thập trọng, điều khiển linh khí dễ như trở bàn tay.
Lâm Nhất Phàm chắp tay hướng về phía La Vinh, cười tươi nói: “Xin lỗi La gia gia, ra tay hơi nặng!”
Trước mặt nhiều người như vậy, La Vinh đương nhiên cũng không thể so đo với hậu bối, chỉ tái mặt rồi xua tay ngồi xuống, La Văn Tuấn sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu trở về chỗ ngồi của mình.
Chỉ bằng một chiêu đã đánh văng La Văn Tuấn khỏi võ đài, còn để La Vinh phải tự mình giải cứu, thực lực này thật sự khiến đệ tử đời thứ ba của tất cả các thế gia đang có mặt bị sốc.
Ngay cả Diệp Long vốn đang rất đắc chí, lúc này cũng hơi tái mặt, quay đầu nhìn phụ thân.
Mặt Diệp Vân Đằng nghiêm nghị, ông ta trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, khẽ nói: “Không ngờ tên nhóc của Lâm gia đã tu luyện tới linh ấn thất trọng rồi, dù con có đeo cung Linh Hoàn cũng không phải đối thủ của hắn, không cần lên nữa đâu!”
Tuy Diệp Vân Đằng nói không lớn, nhưng Diệp Đông lại nghe thấy rõ ràng, hắn cũng đã hiểu vì sao Diệp Long lại luôn có vẻ nắm chắc phần thắng như thế, thì ra là có cung Linh Hoàn trong tay.
Cung Linh Hoàn là một pháp khí có thể điều động linh khí trong cơ thể, ngưng tụ thành đạn, sau đó người cầm cung có thể bắn được linh khí ra ngoài, thật ra cũng tương đương với việc phóng thích linh khí.
Nếu dựa vào cung Linh Hoàn, đối phó với cao thủ linh ấn lục trọng sẽ có khả năng thắng nhất định, nhưng đối phó với cao thủ linh ấn thất trọng thì chưa chắc, hơn nữa số lượng đạn mà cung Linh Hoàn có thể ngưng tụ cũng liên quan chặt chẽ đến nguồn linh khí mà người cầm nó có.
Theo ước tính của Diệp Đông, với tất cả linh khí mà Diệp Long linh ấn ngũ trọng có được hiện tại, cùng lắm chỉ có thể bắn ra được ba viên Linh Hoàn.
Lúc này, Lâm Nhất Phàm nói với người của La gia: “Không biết La gia có còn ai lên đài thách đấu nữa không? Không có thì coi như La gia nhận thua nhé!”
Ngay đến La Văn Tuấn cũng không phải đối thủ của Lâm Nhất Phàm, đương nhiên các đệ tử đời thứ ba của La gia càng không phải đối thủ của hắn ta, vậy nên dù là La gia thì cũng phải trừng mắt căm hận nhìn Lâm Nhất Phàm, nhưng không có ai dám lên võ đài.
La Vinh nhìn một lượt các hậu duệ của mình, thở dài, đứng dậy nói: “Cuộc tranh tài này, La gia ta nhận thua!”
Tràng vỗ tay hoan hô bỗng vang lên từ phía Lâm gia, còn Lâm Nhất Phàm thì cười híp mắt nhìn về phía Diệp gia: “Diệp gia thì sao? Từ đầu đến cuối Diệp gia chỉ cử một nữ nhân lên đài, nam nhân ba thế hệ của Diệp gia chết hết rồi à? Còn ai lên nữa không? Không còn thì ngoan ngoãn nhận thua đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”
Người Diệp gia ai nấy đều hận nghiến răng nghiến lợi, nếu không vì có nội quy thì người Diệp gia đã muốn xông lên cho Lâm Nhất Phàm một bài học rồi. Có điều sự thật bày ra trước mắt, tuy Diệp gia vẫn còn hai người chưa lên nhưng một người linh ấn ngũ trọng, một người linh ấn tứ trọng, đi lên cũng chỉ có nước bị đánh.
Diệp Nguyên Quân nhắm chặt mắt lại, thầm thở dài bất lực trong lòng, ba mươi năm trước, một mình ông gây dựng Diệp gia ở trấn Thu Diệp, bây giờ xem ra đã đến lúc gia tộc suy yếu!
Tuy cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Nguyên Quân vẫn phải đối mặt với hiện thực, ông chậm rãi đứng lên, chuẩn bị thông báo Diệp gia nhận thua.
Nhưng lúc này, trong nhóm người của Diệp gia lại vang lên một giọng nói rất bình tĩnh, mà mỗi chữ phát ra lại như chiếc búa nặng nề đánh mạnh vào tim mỗi người.
“Chỉ có Diệp gia bại trận, chứ không có chuyện Diệp gia nhận thua!”
Khi nói, Diệp Đông đã đứng lên!