Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 49: Chúc Mừng Sinh Nhật

Lạc Hải rất thích làm đề, đây là cách hắn giải tỏa căng thẳng vì có thể không cần nghĩ gì hết.

Nhưng hôm nay cách này lại không mấy hiệu quả, hắn nhìn đề thi trước mặt, bỗng nhiên có dự cảm dường như mình đã gặp một câu hỏi cực kỳ hóc búa.

Không biết vì sao hiện giờ khi ở trước Kiều Kinh Ngọc, hắn chẳng còn thản nhiên như ngày xưa. Về phần nguyên nhân hắn không dám tìm hiểu, có lẽ đó chính là đáp án cho câu hỏi cực kỳ hóc búa này.

Chuông hết tiết tự học tối reo đúng giờ, lớp học sôi nổi hẳn lên. Đây là tiết cuối cùng, mọi người đều thu dọn đồ đạc, ai phải về nhà thì về nhà, ai về ký túc xá thì về ký túc xá.

Hôm nay Lạc Hải đi xe đạp, nhưng lúc về xe đạp không thể chở cả hai đứa.

"Bọn mình bắt xe buýt về đi, xe đạp để ở nhà gửi xe." Lạc Hải vừa dọn cặp sách vừa nói với Kiều Kinh Ngọc.

"Không muốn đi xe buýt đâu, gọi xe đi." Kiều Kinh Ngọc đã đọc sách cả tiết, lúc này hơi buồn ngủ.

Lạc Hải gật đầu: "Được, đi thôi."

Kiều Kinh Ngọc trả sách cho Phí Trạch Vũ rồi cùng chen ra hành lang ầm ĩ với Lạc Hải. Hành lang hơi ồn, có lẽ do nín nhịn suốt buổi tối nên tan học ai nấy đều tràn đầy năng lượng nói chuyện.

Vất vả lắm mới chen ra được cầu thang, Kiều Kinh Ngọc dùng ứng dụng đặt xe gọi một chiếc taxi.

Gần ra cổng trường thì Lạc Hải sờ cặp nói: "Quên cầm bình nước rồi, tôi phải quay lại lấy."

Kiều Kinh Ngọc nhìn điện thoại: "Nhưng tài xế sắp tới rồi."

"Tôi biết, cậu ra trước đi." Lạc Hải ném cặp cho Kiều Kinh Ngọc: "Tôi quay lại nhanh thôi!"

"Vậy cậu nhanh lên đấy!"

Lạc Hải quay lại đường cũ, lúc này đã tan học được hơn mười phút, học sinh đều về gần hết, sân trường chỉ còn lác đác vài người.

Trong lớp vẫn bật đèn, có hai bạn học đang thảo luận bài, Lạc Hải đến chỗ mình lấy bình nước rồi vội vàng xuống tầng.

Hắn tạt vào đường tắt chỗ vườn hoa nhỏ trước toà nhà dạy học, khi ngang qua bồn hoa đột nhiên nghe thấy có người đang khóc, nói là khóc nhưng âm thanh ấy lại giống tiếng thở gấp khe khẽ nũng nịu hơn, vô cùng kỳ lạ và mập mờ.

Bước chân Lạc Hải khựng lại như bị điện giật, nhất thời không biết nên tiến lên hay không, bởi vì hai bóng người dưới tán cây hoa hồng phía trước cực kỳ quen.

Ngay cả khi ở đây không có đèn đường thì Lạc Hải vẫn có thể nhìn rõ hai bóng người nhờ ánh trăng. Đó là Thiệu Vân Trùng và bạn cùng bàn Bùi Tuyết Ý xinh đẹp của cậu ta.

Họ đang hôn nhau.

Hai thằng con trai.

Thiệu Vân Trùng ôm siết bạn mình, cậu trai trong lòng thở dốc gấp gáp.

Dù Lạc Hải đã từng gặp hai người con trai hôn nhau ở quán bar hôm trước đến đón Kiều Kinh Ngọc, nhưng bây giờ nhìn người quen của mình như vậy hắn vẫn sốc.

Hắn lùi về sau định lặng lẽ rời đi, song bước chân không nghe lời phát ra tiếng động.

Dường như Thiệu Vân Trùng đã nghe thấy, quay đầu nhìn phía hắn.

Lạc Hải tưởng cậu ta sẽ cảnh cáo mình không được kể cho ai, nhưng cậu ta lại không nói không rằng, mặt tỏ vẻ không hề gì.

Đấy là biểu cảm trước sau như một trên gương mặt Thiệu Vân Trùng, như thể chẳng có gì đáng sợ, cậu ta hoàn toàn không quan tâm.

Điện thoại trong túi rung bần bật, Lạc Hải biết Kiều Kinh Ngọc gọi nhưng không nhận, chạy một mạch ra cổng trường.

"Lạc Hải, ở đây!" Kiều Kinh Ngọc đã lên taxi, xe đỗ bên vệ đường.

Lạc Hải mở cửa ngồi vào xe.

Kiều Kinh Ngọc hỏi: "Cậu làm sao mà tai đỏ bừng, tim đập nhanh thế?"

"Hửm?" Lạc Hải sờ tai mình, hơi nong nóng: "Chắc tại chạy nhanh quá."

"Cậu chạy nhanh sao vẫn đi lâu quá vậy?" Kiều Kinh Ngọc ngờ vực.

Lạc Hải chỉ đành viện lý do: "Tôi không thấy bình nước, phải tìm một lúc."

Trên đường về Lạc Hải nhớ lại cảnh ban nãy, đồng thời suy nghĩ một số việc liên quan đến Thiệu Vân Trùng và cậu trai kia. Trước đây hắn luôn cho rằng Thiệu Vân Trùng chỉ có quan hệ tương đối tốt với Bùi Tuyết Ý, bây giờ nghĩ lại giữa hai tên này có quá nhiều chi tiết nhỏ nhặt không bình thường.

Chẳng hạn như hôm lâu Thiệu Vân Trùng cố tình cứa đứt tay để Bùi Tuyết Ý đút cho mình, hay như tính cách Thiệu Vân Trùng rất tệ nhưng chỉ dịu dàng với một mình Bùi Tuyết Ý, khi Thiệu Vân Trùng tức giận chỉ có bạn cùng bàn Bùi Tuyết Ý có thể xoa dịu.

Hoá ra hai tên này là quan hệ đó.

Con trai và con trai, là đồng tính luyến ái.

Lạc Hải cũng mới biết khái niệm này sau khi đến thành phố A, trước kia hắn cho rằng con trai chỉ có thể thích con gái, về sau biết khái niệm "đồng tính luyến ái" mới biết con trai cũng có thể yêu con trai.

Kể ra thì, sở dĩ hắn biết "đồng tính luyến ái" cũng là vì bộ phim xem cùng Kiều Kinh Ngọc ở nhà nghỉ trên thị trấn.

Vốn dĩ hắn đã quên bộ phim xem hôm đó, chỉ nhớ có một bài nhạc phim tên "I don"t want to say goodbye". Sau khi có điện thoại thông minh, tình cờ một hôm hắn nhớ lại bài hát, lên mạng tìm mới biết bộ phim hai đứa từng xem là "Chuyện tình sau núi", kể về câu chuyện bi kịch của một cặp đôi đồng tính.

Hơn nữa, khi Lạc Hải xem lại phim mới biết lúc trước mình và Kiều Kinh Ngọc xem bản cut.

Do bản họ xem đã cắt rất nhiều cảnh không phù hợp với trẻ em, cộng thêm khi đó cả hai chỉ mải nói chuyện không xem nghiêm túc, cho nên mới không nhận ra đấy là phim đồng chí.

Buổi tối Lạc Hải nằm mơ.

Vẫn là sân trường quen thuộc, vườn hoa nhỏ quen thuộc và cây hoa hồng quen thuộc, hắn nhìn thấy hai bóng người quen thuộc ôm nhau, cậu trai cao lớn ôm cậu trai hơi thấp trong lòng.

Họ còn hôn nhau.

Lạc Hải ma xui quỷ khiến tiến lên nhìn mặt họ, ngay khi hắn sắp thấy rõ thì hai người hôn nhau bỗng biến thành hắn và Kiều Kinh Ngọc.

Hắn sợ run cầm cập, giật mình tỉnh giấc.

Sau đó hắn cau mày, cảm thấy quần ướt.

Sáng sớm Kiều Kinh Ngọc ngủ dậy, trông thấy Lạc Hải giặt quần áo trong nhà vệ sinh.

"Tối qua cậu giặt rồi mà?"

Xưa nay Lạc Hải luôn chịu khó, thông thường buổi tối tắm xong sẽ giặt và sấy khô quần áo mặc trong ngày.

Lạc Hải khựng lại: "Giặt đồ ngủ."

Hắn chột dạ giấu quầ.n lót dưới đáy, thau nước dập dờn bọt trắng làm người ta không nhìn rõ rốt cuộc hắn đang giặt cái gì.

Hôm nay hắn đến trường như thường lệ, chỉ là cả ngày tâm hồn cứ treo ngược cành cây.

"Anh Lạc, ông sao đấy?" Phí Trạch Vũ thân với hắn nhất, tất nhiên nhận ra hắn hơi bất thường, giở giọng trêu chọc: "Sao trông như vã lắm thế."

"Đừng nói linh tinh." Lạc Hải lườm cậu ta.

Phí Trạch Vũ hỏi: "Ông ngủ không ngon à."

"Tôi thấy mắt ông toàn tơ máu thôi, tiết sau môn Toán chữa đề kiểm tra lần trước, dù sao ông cũng không làm sai thì ngủ bù đi."

Lạc Hải day trán, vừa định trả lời thì Thiệu Vân Trùng đi vào lớp, theo sau dĩ nhiên là bạn cùng bàn Bùi Tuyết Ý.

Hôm nay hai tên này đều tới muộn, truy bài không thấy đâu, tiết đầu cũng không học.

Mặt Bùi Tuyết Ý hơi tái, vào lớp thì nhoài lên bàn ngủ.

Thiệu Vân Trùng cởϊ áσ phao của mình đắp lên người cậu, còn lấy túi sưởi ủ trong lòng đưa cho cậu.

Lạc Hải bình tĩnh quay đầu đi, vốn dĩ hắn cho rằng hôm nay hai tên này gặp hắn ít nhiều cũng sẽ ngại, thế nhưng không hề, Thiệu Vân Trùng rất thản nhiên.

Chuông vào lớp nhanh chóng reo vang.

Tuy Lạc Hải hơi buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, hắn đã nghĩ ra quà tặng Kiều Kinh Ngọc, gần đây đều đang suy nghĩ phải làm kiểu gì, hí hoáy vẽ suốt một tiết.

Phí Trạch Vũ còn tưởng hắn ngủ, cố ý ngồi thẳng tắp che giáo viên cho hắn, mặc dù Lạc Hải giỏi Toán kinh khủng nhưng cũng không thể quá phách lối dưới mí mắt cô Toán.

Ai dè hết tiết cậu ta quay lại thì Lạc Hải đang tinh thần phơi phới, khoảng trống trên tờ đề trước mặt vẽ đầy cá voi phun nước.

Phí Trạch Vũ ngơ ngác, sao trước đây cậu ta không nhận ra anh học sinh giỏi bàn sau cũng đáng yêu thế nhỉ?

Sinh nhật Kiều Kinh Ngọc là đầu tháng 12, đúng vào ngày chủ nhật.

Quà Kiều Trân gửi từ nước ngoài đã đến trước một tuần, Lạc Hải nhận xong thì giấu trong phòng mình. Sáng chủ nhật hắn mới lén mang quà vào phòng Kiều Kinh Ngọc, đặt cạnh đầu giường cậu.

Kiều Kinh Ngọc ngủ dậy trông thấy quà, vui mừng hớn hở bóc ra cho Lạc Hải xem.

Quà là một bức tranh sơn dầu nho nhỏ cỡ bằng iPad, vẽ một bé cá voi xanh da trời đang nhảy lên mặt biển phun nước, khung tranh là kiểu có thể dựng đứng, Kiều Kinh Ngọc đặt nó lên tủ đầu giường.

Sinh nhật vào cuối tuần là một điều hạnh phúc, bởi vì người thân bạn bè đều có thời gian đón sinh nhật với cậu.

Hôm nay Kiều Kinh Ngọc bận tối mắt tối mũi. Buổi sáng cậu đến nhà ông bà ngoại, gia đình bác cả cũng có mặt chúc mừng sinh nhật cậu, trưa cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm. Sang chiều Kiều Kinh Ngọc hẹn các bạn trong ký túc xá đi chơi Escape Room, chơi xong còn đi hát karaoke. Buổi tối đến lượt Giang Bác Thần, hai bố con cùng ăn tối rồi Giang Bác Thần đưa Kiều Kinh Ngọc về nhà.

Ngày nay Kiều Kinh Ngọc đã cắt ba cái bánh gato, về đến nhà là 11 giờ đêm.

Chơi cả ngày làm cậu thấm mệt, ngồi trên thảm ngoài phòng khách bóc quà mọi người tặng. Thấy Lạc Hải đi ra, Kiều Kinh Ngọc còn hơi ngạc nhiên: "Cậu chưa ngủ hả?"

"Chưa." Giọng Lạc Hải trầm thấp: "Đang chờ cậu."

Không biết vì sao nghe hắn nói đang chờ mình, trong lòng Kiều Kinh Ngọc lại hơi xót xa, luôn cảm thấy hôm nay mình không nên bỏ Lạc Hải ở nhà một mình, hai bọn cậu cũng là bạn bè mà, sinh nhật của cậu nên mời Lạc Hải cùng tham dự mới đúng.

Nhưng cậu thật sự không biết nên xếp Lạc Hải vào đâu, nhà bà ngoại không quen Lạc Hải, bạn ký túc xá cũng không biết Lạc Hải, bố đã rất lâu không ở riêng với cậu, cũng muốn hai bố con trò chuyện với nhau.

"Mệt không?" Lạc Hải bước lại gần ngồi xuống thảm theo cậu, yên lặng nhìn cậu một cách nghiêm túc.

Kiều Kinh Ngọc nói: "Mệt chút chút, mọi người giỏi làm khổ tớ quá, bôi hết bánh kem lên áo tớ rồi."

"À đúng, tớ để dành một miếng bánh cho cậu này..."

Kiều Kinh Ngọc cầm túi giấy cạnh tay lắc cho hắn xem: "Vị mâm xôi, ngon lắm."

"Cảm ơn." Lạc Hải nhìn đồng hồ ở phòng khách, bây giờ là 11 rưỡi, may thay Kiều Kinh Ngọc còn chừa nửa tiếng cho hắn.

"Có quà tặng cậu." Lạc Hải nói.

"Quà gì thế?" Mắt Kiều Kinh Ngọc sáng bừng, thật ra cậu cũng từng đoán có lẽ Lạc Hải sẽ tặng quà cho mình, song sáng nay Lạc Hải không nói gì làm cậu tưởng mình đoán sai, nhưng cậu cũng không để bụng.

"Không phải đồ quý giá gì đâu." Nói đoạn, Lạc Hải lấy trong túi ra một chiếc hộp màu trắng.

Chỉ là một chiếc hộp giấy màu trắng rất đơn giản.

"Mở luôn được không?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.

Lạc Hải đáp: "Được."

Hắn mong Kiều Kinh Ngọc mở ngay bây giờ hơn, như thế thích hay không thích hắn đều có thể nhìn một cái là biết. Nếu Kiều Kinh Ngọc không mở trước mặt hắn, hắn sẽ đau đáu rốt cuộc Kiều Kinh Ngọc có thích hay chăng.

Kiều Kinh Ngọc mở hộp giấy màu trắng, trông thấy một chiếc đồng hồ điện tử màu trắng rất giống Apple Watch, nhưng lại hơi khác một chút, có vẻ... giống đồng hồ thông minh trẻ em Imoo hơn nhỉ?

"Đừng bảo cậu mua đồng hồ Imoo cho tớ nhé?" Kiều Kinh Ngọc cất giọng ngạc nhiên. Bao nhiêu năm cậu không đeo loại này rồi.

"Ừm..." Lạc Hải nghiêm túc đáp: "Chính xác thì nó mượn vỏ ngoài của đồng hồ Imoo."

Lạc Hải bấm sáng màn hình, hình động tuỳ chỉnh trên màn hình nhỏ là một chú cá voi tròn ủn phun nước, bơi một vòng rồi vẫy đuôi ngồi ngay ngắn trong nền.

"Đồng hồ đã được tôi cải tạo, có thể đo các chỉ số sức khoẻ của cậu, bao gồm hô hấp và nhịp tim, khi nhịp tim của cậu xuất hiện bất thường sẽ phát tiếng tít tít cảnh báo, đồng thời tôi cũng có thể nhận được cảnh báo trên điện thoại."

Lần trước Kiều Trân không liên lạc được với Kiều Kinh Ngọc còn tưởng cậu gặp bất trắc, thế là gọi điện cho hắn, hắn đã nảy ra suy nghĩ làm đồng hồ cảnh báo.

Nhưng chi phí và thời gian tự làm toàn bộ quá cao, có thể cũng không đẹp như đồng hồ phổ biến trên thị trường, vậy nên hắn đã mua một chiếc đồng hồ mang về cải tạo một chút, thêm vào một số chức năng tuỳ chỉnh.

Lạc Hải nói: "Con cá voi này còn biết nói chuyện đấy, nhưng chỉ biết nói câu đơn giản, giọng cũng hơi máy móc, chỉ là giọng điện tử thôi."

Kiều Kinh Ngọc vội vàng thử: "Xin chào xin chào, chào mày nhé."

"Ơ! Í! Xin chào cậu chủ." Tuy giọng Cá voi nhỏ là giọng điện tử nhưng khá giống giọng trẻ em trong phim hoạt hình, ngốc ngốc dễ thương.

"Ồ, đáng yêu phết." Kiều Kinh Ngọc khen.

"Cậu cũng rất đáng yêu." Cá voi nhỏ xoay một vòng, vẫy đuôi nói.

Kiều Kinh Ngọc đeo đồng hồ lên tay, nghiêm túc nhìn Lạc Hải: "Tớ rất thích món quà này, đây là món quà tớ thích nhất trong ngày hôm nay."

"Cậu thích thì tốt."

Ánh mắt chân thành của Kiều Kinh Ngọc khiến Lạc Hải chột dạ không dám nhìn thẳng, nếu Kiều Kinh Ngọc biết mình có những... tình cảm không nên có với cậu, liệu cậu có còn nhìn mình một cách chân thành như thế này nữa không?