Đại Ca Lửng Mật Ở Tinh Tế

Chương 14

Vẻ mặt Diệp Thượng tướng chính trực cương nghị, ánh mắt xa xăm: “Không có.”

Anh Hoan lại nhìn về phía Diệp Triều Hoan và Diệp Hoan Hỉ.

Mặt Diệp Triều Hoan còn liệt hơn cả anh Hoan… Cậu xua tay: “Thôi, tôi biết rồi.”

Diệp Hoan Hỉ: Còn chị thì sao? Bị em trai yêu dấu ngó lơ, tôi rất đau đớn.

Anh Hoan nhìn về phía Diệp Đại Nguyên soái: “Sở Tranh nói nếu tôi sống qua được tháng 5 năm sau… tức là sao?”

Diệp Đại Nguyên soái: “Tháng 5 năm sau là lễ thành niên của cháu.”

Anh Hoan: Cho nên?

Giọng điệu Diệp Đại Nguyên soái âm trầm: “Hắn nguyền rủa cháu đó! Thằng yêu tinh ác tâm!”

“…”

Ánh mắt anh Hoan sắc như dao đảo qua tất cả những người có mặt, nhả ra từng chữ: “Thế các người có tác dụng gì?”

Mọi người tỏ vẻ vô tội.

Vốn dĩ chẳng có tác dụng gì đâu, chỉ tới góp cho đủ số thôi.

Anh Hoan: “Vô dụng.”

Diệp Triều Hoan thân là anh cả, ra tay thu phục anh Hoan nói năng láo lếu. Sau đó anh bị hai người cuồng con trai và cuồng em trai là Diệp Thượng tướng và Diệp Hoan Hỉ tế sống.

Trước mặt đánh nhau ầm ầm, anh Hoan ghét bỏ lùi sang một bên, thật ra trong lòng lại thầm hâm mộ. Nếu đổi lại thành đại lão xưng bá thảo nguyên trước đây, cậu đã sớm kêu ngoao ngoao vọt thẳng vào chiến trường cắn chết từng kẻ một.

Tiếc rằng, nếu giờ cậu phi vào thì chỉ có nước bị ăn đòn, mà chính điều này cũng củng cố thêm quyết tâm phải trở nên mạnh hơn của anh Hoan.

Không vì cái gì khác, chỉ vì một ngày nào đó có thể đánh cho những kẻ dám động đến anh Hoan phải tàn phế!!

Diệp Đại Nguyên soái dịch đến bên cạnh anh Hoan, cùng cậu ngồi xổm xuống, làm bộ làm địch rung đùi đắc ý: “Con cháu bất hiếu.”

Anh Hoan liếc xéo ông, yên lặng viết tên Diệp Đại Nguyên soái lên danh sách những kẻ cần phải bị đánh cho tàn phế.

Quyền hạn cao nhất của khu vực trọng yếu thứ tư chỉ nằm trong tay một số ít người.

Diệp Đại Nguyên soái chính là một trong số đó.

Quyền hạn cao nhất của khu vực trọng yếu thứ tư là chân lý, mà chân lý vừa lúc là thứ không thể khống chế hoàn toàn.

Cho nên quyền hạn cao nhất của khu vực trọng yếu thứ tư, tức holodeck, chỉ nằm trong tay của một vài người. Để phòng ngừa cư dân thiên hà bị lạc trong đó, khu vực cao nhất của khu vực trọng yếu thứ tư phải nằm dưới sự kiểm soát của quân đội, bị liệt vào khu vực nguy hiểm cấp A.

Trong vùng nguy hiểm cấp A chủ yếu là module thảm họa và module chiến tranh, mà mức độ nguy hiểm của các module cũng được phân cấp.

Bởi vậy khu vực cao nhất trong holodeck thường là nơi để học viên quân sự thí luyện và là thao trường để quân đội huấn luyện quân nhân.

Quyền hạn của khu vực trọng yếu thứ tư được mở theo từng lớp cho cư dân thiên hà sử dụng. Khu vực hoàn toàn công khai được gọi là khu vực công cộng.

Trong đó tích hợp sinh hoạt, giải trí và mua sắm.

Diệp Đại Nguyên soái nói: “Ông nội tính mở quyền hạn cao nhất, dùng việc công làm việc tư đưa cháu vào đó. Ở bên trong huấn luyện cho tốt, một năm sẽ được thả ra. Cháu yên tâm, mọi thứ trong khu vực quyền hạn cao nhất đều là đồ thật, cháu sẽ không chết đói.”

Anh Hoan trầm ngâm một lát, nói: “Tôi có điều muốn hỏi.”

Diệp Đại Nguyên soái: “Ông biết cháu muốn hỏi cái gì, sự thật là nếu cháu không dùng toàn lực để ứng phó, hoặc đôi khi không cẩn thận sơ sẩy một bước thì sẽ chết. Không có cơ hội thứ hai.”

Mặc dù vậy, Diệp Đại Nguyên soái vẫn sẽ chọn đưa Diệp Di Hoan vào đó. Không phải ông không thương cháu mà nếu ông không hạ quyết tâm, Diệp Di Hoan sớm muộn cũng sẽ chết dưới các loại ám sát.

Còn là chết theo kiểu cực kỳ uất ức, không thể lý giải được.

Diệp gia có quá nhiều quyền lực ở quân đội.

Mà thân là con cháu Diệp gia, bạn có thể bị người ta đánh chết nhưng tuyệt đối không thể để chết một cách uất ức!

Anh Hoan: “Không phải, tôi chỉ muốn biết trừ quyền hạn cao nhất, quyền hạn công cộng thì còn gì nữa? Quyền hạn bình thường?”

“…”

Anh Hoan lạnh giọng trào phúng: “Không có nổi cái tên luôn sao? Dù gì cũng gọi là khu vực trọng yếu thứ tư, nghe rõ là thần kỳ. Vì sao bên trong lại phân chia đơn giản vậy?”

Là một con lửng mật, phẩm vị của anh Hoan cũng cao lắm chứ đùa à!

“…”

Anh Hoan: “Này ông già, ông nói có phải không?”

Cuối cùng Diệp Đại Nguyên soái cũng tìm được lý do để không thấy mất mặt, một bàn tay tát bay anh Hoan vào cabin mô phỏng không gian ba chiều: “Gọi ông nội!”

Anh Hoan đột ngột bị ngã vào trong, vừa chạm vào chất lỏng chảy trong cabin mô phỏng ba chiều liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn tựa như bị chất lỏng kéo vào.

Anh Hoan nhíu mày, tuy không thích loại cảm giác này lắm nhưng vẫn cố gắng thả lỏng cơ thể, mãi cho đến khi hoàn toàn bị chất lỏng bao phủ, ý thức biến mất.

Trước khi ý thức biến mất, Diệp Đại Nguyên soái như đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với cậu: “Đúng rồi, ông nội tìm người giúp con. Chính là thằng yêu tinh —— vào rồi hả?”

Tất nhiên chỉ có ý thức của con người mới đi vào holodeck, khi khu vực còn lại bị công kích, chỉ cần thân thể con người ở thế giới thực kịp thời rời khỏi cabin thực tế ảo thì ý thức sẽ tự nhiên rời đi mà không chịu tổn thương gì.

Ngay từ khi tạo ra holodeck, các nhà khoa học cũng đã suy xét đến điểm này —— nếu ý thức của một người đi vào holodeck thì sẽ bị cưỡng bức giam giữ bên trong khu vực đó khi gặp tấn công, hoặc là xuất hiện tình huống chết não. Nếu giả định này xảy ra thì cabin thực tế ảo sao có thể đưa ra thị trường? Có ai dám sử dụng cabin thực tế ảo nữa?

Cabin thực tế ảo tồn tại thay thế cho internet, rất nhiều người bị nghiện internet, số liệu đã chỉ ra rất rõ ràng. Một khi ngắt nguồn điện vậy tất cả những gì đang lướt internet đều sẽ bị chết não chăng? Hoặc nếu tình huống hacker tấn công xảy ra vậy chẳng phải cũng sẽ gϊếŧ chết vô số người sao?