Đại Ca Lửng Mật Ở Tinh Tế

Chương 12

Nhóm Lâm Lập tuy hoài nghi nhưng cũng không cho rằng Sở Tranh đang nói dối.

Vì thế họ mới vô cùng hoảng sợ, thậm chí suy đoán tại sao Diệp gia lại phải nói dối như vậy.

Là do kiêng kị đối thủ hay do hoàng thất luôn nghi ngờ họ, không thì là… anh em bất hòa!

Ba người hơi đồng cảm.

Dù sao cũng là hào môn thế gia, sao có thể không có bí mật đen tối bẩn thỉu nào?

Ba người hãy còn đang suy nghĩ miên man, Sở Tranh không rảnh quan tâm bọn họ. Hắn vẫn còn đắm chìm trong “ký ức tốt đẹp” do đứa nhỏ nóng nảy kia để lại.

Mãi cho đến khi thay đổi lộ trình di chuyển, Sở Tranh mới lạnh lùng đuổi ba tên còn lại xuống xe, thuận miệng nói: “Nãy tôi nói Diệp Di Hoan có thể tránh khỏi sự kìm hãm của tôi… chỉ là giả thuyết sau khi cậu ấy mạnh lên.”

Nhìn vào giá trị vũ lực của Sở Tranh, việc anh Hoan có thể tránh thoát khỏi tay hắn, một nguyên nhân là Sở Tranh thấy hứng thú với thủ pháp và sự hung mãnh của cậu, một nguyên nhân khác là hắn cố tình buông tay.

Ba người: Nếu anh buông tay thì nói làm cái mẹ gì vậy?

Sở Tranh: “Đùa các người đó, vui mà.”

Ba người: Vậy anh thấy vui chưa?

Tên tâm thần nọ tỏ vẻ mình rất vui, vì thế mới ném họ ra ven đường rồi hất đít xe chạy thẳng.

Sau khi chữa xong cổ tay, anh Hoan liền rời khỏi bệnh viện, nói sao cũng không chịu ở lại.

Cậu chưa bao giờ thích nổi bệnh viện. Đi gây sự thường xuyên khiến cậu nhiều lần sống dở chết dở. Mỗi lần đều nằm ngang đi vào, đứng thẳng đi ra, bị đám thú hai chân kia sờ soạng khắp người quả thực phải gọi là lịch sử đen tối.

Diệp gia tọa lạc tại số 666 phố Nhϊếp Chính, khu Bắc hành tinh thủ đô, một ngôi nhà vườn theo phong cách cổ điển.

Khu Bắc hành tinh thủ đô chính là khu dành cho nhà giàu và quý tộc. Khu ngoài cùng dành cho người giàu có, càng vào sâu càng quyền lực, có thể là hoàng tộc hoặc là chính khách, hoặc chính là quý tộc. Trong đó hoàng tộc sẽ ngụ tại phố Quốc Vương, quý tộc sẽ ở phố Nhϊếp Chính.

Cách đặt tên rất có ý tứ, rất hợp với tình hình.

Vốn là một cái cổng đáng ra phải gắn biển số 101, nhưng Diệp gia lại như hạc trong bầy gà, phải đặc biệt. Số nhà Diệp gia là 666.

Lý do là nghe cho nó có vẻ vui mừng, 6 đến mức lên trời.

Lượng xe qua lại trên phố Nhϊếp Chính khá ít. Xe Diệp Hoan Hỉ bay lên và đáp thẳng xuống chứ không phải đi vào bằng cửa chính.

Theo như trí nhớ, ở Diệp gia không ai đi cửa chính.

Cái cánh cửa đặt ngoài kia là đồ trang trí.

Anh Hoan nhảy xuống khỏi chiếc xe huyền phù, chờ Diệp Hoan Hỉ đỗ xe xong thì cùng đi vào nhà.

Bên ngoài Diệp gia mang phong vị cổ xưa, nhưng mọi thứ trong phòng đều là trang bị hiện đại. Họ vừa vào phòng khách đã thấy Diệp Đại Nguyên soái, cha Diệp và cả Diệp Triều Hoan đều ngồi đó, ngoại trừ mẹ Diệp.

Mẹ Diệp cũng là giám đốc của viện nghiên cứu trong Công trình khoa học hy vọng. Một thời gian trước bà đã đi đến hành tinh khác tìm nguyên vật liệu thực nghiệm chưa về.

Diệp Hoan Hỉ thấy cả ông nội và cha đều ở đó nên không dám làm càn, chỉ đứng bên cạnh Diệp Triều Hoan không nói lời nào. Tuy rằng ở ngoài cô thường đậu chời chịt đất nhưng khi ở nhà, cứ nên ngoan ngoãn thì hơn.

Nếu không sẽ bị đánh. Người Diệp gia đều tin rằng nắm đấm chính là chân lý. Không nghe lời là ăn đòn, đánh đến khi nào nghe lời mới thôi. Lớn lên trong bầu không khí đó mà không vặn vẹo biếи ŧɦái – Diệp Hoan Hỉ cho rằng là do gen của cô tốt.

Diệp Đại Nguyên soái trông rất uy nghiêm, tinh thần quắc thước, để một bộ râu dài với cái đầu hói sáng bóng.

Anh Hoan mới vào cửa đã nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc của Diệp Đại Nguyên soái, ngón tay ngo ngoe rục rịch.

Diệp Đại Nguyên soái thấy các cháu trở về liền hỏi: “Có bị thương hay không?”

Anh Hoan thẳng thừng đáp: “Không có.”

Diệp Đại Nguyên soái lại hỏi về những chuyện xảy ra ở phòng bệnh hôm nay, thấy đáp án không khác lắm so với những gì Diệp Hoan Hỉ mô tả. Cuối cùng mới hỏi tới điều ông tò mò: “Cái tên yêu… người kia hẹn con lần sau gặp, con nghĩ sao?”

Cha Diệp và Diệp Triều Hoan tuy không nói gì nhưng lỗ tai lại dựng lên nghe ngóng.

Anh Hoan: “Ông nói đến Sở Tranh?”

“Sở Tranh?!”

Diệp Hoan Hỉ và Diệp Triều Hoan đồng thời kinh ngạc thốt lên, Diệp đại Nguyên soái và cha Diệp tuy không nói ra nhưng cũng rất bất ngờ.

Anh Hoan: “Các người biết hắn?”

Những người còn lại liếc nhau, có hơi khó xử. Cuối cùng Diệp Triều Hoan nói: “Đó là mối tình đầu của em mà.”

Anh Hoan trợn tròn mắt: “Tôi từng yêu đương với Sở Tranh?”

Khϊếp đảm thật sự!

Diệp Triều Hoan: “Không.”

“…”

Diệp Triều Hoan: “Em yêu thầm hắn, yêu đơn phương hắn.”

“…”

Diệp Triều Hoan: “Nhưng với Diệp gia chúng ta mà nói, không có cái gì gọi là yêu đơn phương. Sớm hay muộn thì Sở Tranh cũng sẽ là mối tình đầu của em.”

“…”

Thật là trơ cmn trẽn.

Anh Hoan miễn cưỡng nhớ ra hình như bản thân đã từng yêu thầm Sở Tranh, nhưng khi đó chỉ là do Sở Tranh diễn vai một ma pháp sư. Hắn lúc đó có một mái tóc đen trắng xếp lớp, lại còn là người thừa kế của gia tộc Táng Ái đã truyền thừa ngàn năm nên cậu mới hâm mộ Sở Tranh như vậy.

Sau đó Sở Tranh diễn vai tổng tài bá đạo, cậu liền không thích nữa.

Diệp Hoan Hỉ: “Không đúng nha. Mối tình đầu của anh Hoan là một đại minh tinh, còn kẻ trong bệnh viện không dám vác mặt thật ra gặp người ta, phải đeo mặt nạ bắt chước mà.”

Diệp Triều Hoan: “Cô cũng nói hắn đeo mặt nạ bắt chước. Nói không chừng Sở Tranh cũng yêu thầm anh Hoan đây cho nên mới đeo mặt nạ tới gặp.”

Diệp Hoan Hỉ: “Tỉnh lại đê, hắn có thể mở vực.”

Anh Hoan nhíu mày: “Vực… Là cái gì?”

Trước đây đã muốn hỏi, vực là cái gì?

Trong lúc chiến đấu với Sở Tranh sáng nay, rõ ràng cậu cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ dao động như thủy triều lan tỏa khắp nơi. Nhưng những người khác lại như không hề phát giác.

Người Diệp gia: Chỉ cần bé thích thì đều là của bé! Đều sẽ là của bé!