Nhưng ưu điểm là tránh cho khối Rubik bị kẻ điên thiên hà lợi dụng, bởi vì nghiên cứu viên của Công trình khoa học hy vọng miệt thị bọn chúng một cách đặc biệt.
Trong đầu anh Hoan tự động giới thiệu về khối Rubik, không tránh khỏi mà bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Trước đây Diệp Di Hoan cũng rất muốn, nhưng tiếc rằng cậu ta không thể mở khóa nó.
Đây là sự tiếc nuối của cậu ta, cũng là tiếc nuối của anh Hoan.
Từ khi xem trận giáp lá cà giữa Diệp Di Hoan và Sở Tranh, Tô Nha đã rất muốn được đánh với Diệp Di Hoan một trận.
Hiện giờ tay phải Diệp Di Hoan đã vỡ vụn, còn là một phế vật không thể tiến hóa gen nhưng cậu ta cũng không muốn dựa vào đó để ỷ mạnh hϊếp yếu. Trường quân đội không dạy học viên rằng kẻ yếu gặp nạn sẽ không chết, mà chỉ dạy họ bất chấp thủ đoạn để sống sót.
Diệp Hoan Hỉ tận tình khuyên bảo anh Hoan: “Anh Hoan, ta về chữa tay phải đã. Người vẫn đứng bên kia, không chạy mất đâu. Em muốn quất chết bọn nó lúc nào cũng được?”
Anh Hoan không dao động: “Chạy mất thì sao?”
Diệp Hoan Hỉ: “Thì chị nói với ông già một tiếng, bảo ông ấy điều mấy người giám sát bọn nó.”
Hiện giờ đám Đường Hành Quân đã biết “ông già” là ai, nhưng cũng không để trong lòng.
Thuộc hạ của Diệp Đại Nguyên soái, người nào mà không phải nhân vật vang dội trong quân đội? Sao có thể nhúng tay vào việc tư của đám trẻ được? Huống chi Diệp Đại Nguyên soái là người cương trực công chính, chí công vô tư, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy!
Anh Hoan bắt đầu dao động.
Tuy rằng tín ngưỡng lửng sinh là có thù phải báo ngay, nhưng cũng phải biết cân nhắc sự chênh lệch giữa đôi bên.
Vừa rồi cậu cứng đối cứng với Sở Tranh là do cảm thấy uy nghiêm lão đại của mình bị xâm phạm nghiêm trọng, cậu phải tìm lại chỗ đứng cho mình. Nhưng mấy kẻ trước mặt, cậu hoàn toàn có thể chờ đến khi cơ thể mình hồi phục rồi mới quay lại dẫm chết bọn họ.
Tô Nha ở đối diện kêu gào: “Diệp Di Hoan, có phải đàn ông hay không? Có đánh nữa hay không?”
Đây cmn chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ!
Anh Hoan không biết nhẫn là gì, kɧıêυ ҡɧí©ɧ một phát là có thể bùng nổ ngay.
Nhưng không chờ cậu kịp động thủ, Diệp Hoan Hỉ đã dẫm Tô Nha dưới chân mình trước.
Thật sự là dẫm dưới lòng bàn chân.
Diệp Hoan Hỉ phát rồ: “La hét ầm ĩ cái gì! Bà mày còn ở đây mà mày xứng mở mồm à?”
Người đứng đầu viện nghiên cứu của Công trình khoa học hy vọng, uy lực của kẻ điên hình người, đại khái là hưng phấn quá nên Tô Nha quên mất rồi.
Nếu không phải do Diệp Hoan Hỉ phát hiện ra Sở Tranh có thể tạo không gian, muốn hạ gục tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn không làm gì, tức là hắn không có ý định làm hại Diệp Di Hoan. Đó là lý do Diệp Hoan Hỉ thức thời nhún nhường, mới để cho đám học sinh chưa tốt nghiệp, thậm chí còn chưa được gọi là tân binh này xem nhẹ.
Nhưng Diệp Hoan Hỉ là người có thể xem nhẹ sao?
Không thể.
Cho nên Tô Nha đã bị đạp lên sàn nhà chà xát chà xát.
Diệp Hoan Hỉ – hiện vẫn trong hình dạng King Kong – đứng ở trên cao quét mắt nhìn đám người bên dưới, uy hϊếp xong liền sử dụng máy truyền tin gọi cho Diệp Đại Nguyên soái.
Bên kia nhấc máy, nhưng chuyển từ cuộc gọi video thành cuộc gọi nghe bình thường trong chưa đến một giây.
Cháu gái lớn trong hình dạng King Kong, Diệp Đại Nguyên soái tỏ vẻ quá cay mắt.
Tiếng nói vang dội tang thương tràn ngập trong phòng bệnh: “Yo! Hỉ nhi.”
Hỉ cái của nợ ấy!
Diệp Hoan Hỉ suýt nữa thì chửi ầm lên, còn may cô phanh lại được.
Diệp Đại Nguyên soái lại thân thiết an ủi đứa cháu trai ông yêu nhất: “Hoan Hoan, hôm nay ông nội mua một con mèo. Tặng cho con làm thú cưng được không?”
Âm thanh thô kệch trở nên dịu dàng như nước chảy, thành công khiến tất cả mọi người có mặt ở đây phải nổi da gà.
Anh Hoan đen mặt, tay nắm thành đấm, tức giận: “Gọi anh Hoan!”
Diệp Hoan Hỉ: Quả nhiên em chỉ để ý chuyện này thôi hả?
Diệp Đại Nguyên soái vẫn xem nhẹ yêu cầu nhỏ bé của đứa cháu trai đáng yêu, chỉ lo nói phần mình: “Ông nội biết ngay là Hoan Hoan sẽ rất vui mà.”
Anh Hoan mím chặt môi, hai tay nắm chặt, mặt mày khó đăm đăm, rõ ràng muốn đánh người nhưng bất hạnh là đánh không lại.
Giá trị vũ lực của Diệp Đại Nguyên soái quá cao, cho nên ông không khác nào bạo chúa ở Diệp gia. Tính cách quân nhân thô bạo của ông đã dẫn đến tính cách thần kinh của đám con cháu Diệp gia.
Trong trí nhớ của Diệp Di Hoan, ký ức liên quan đến Diệp Đại Nguyên soái từ bé đến lớn đều là lịch sử đen tối phải khóa lại trong hộp đen, không dám nhìn lại.
Tuyệt vọng nhất là, cậu đánh không lại Diệp Đại Nguyên soái!
Còn điều gì có thể tuyệt vọng hơn việc kẻ bạn nhìn không thuận mắt suốt ngày lượn lờ trước mặt bạn nhưng bạn lại không đánh được kẻ đó?
Diệp Hoan Hỉ nhanh chóng kể lại, nhờ ông cử vài người tới trông coi. Nếu không chờ đến lúc ông nói xong là ông sẽ tự cúp máy luôn mất.
Bàn tay Diệp Đại Nguyên soái vung lên, đồng ý.
Vốn tưởng Diệp Đại Nguyên soái cương trực công chính, chí công vô tư – đám Đường Hành quân: Cái con đ* mẹ!
Diệp Hoan Hỉ nhanh chóng vẫy vẫy tay, nhờ cảnh sát kéo mấy tên học viên này đi.
Khi đi ngang qua người Diệp Di Hoan, Đường Hành Quân nói: “Diệp Di Hoan, chuyện ở sân thi đấu là lỗi của chúng tôi. Chờ cậu khỏe lại, chúng tôi sẽ trả lại công bằng cho cậu.”
Đây vốn là chuyện của Kim Dao, nhưng Đường Hành Quân thân là tổ trưởng nên mới ôm đồm vào mình như vậy.
Anh Hoan chẳng tỏ vẻ gì, mí mắt cụp xuống.
Căn bản là mặc kệ không thèm đáp.
Công bằng cái khỉ gì?
Chờ anh Hoan khỏe rồi, trực tiếp đánh bọn này tàn phế là được.
Còn đám người Vương Thịnh, lúc đi ngang qua, có thể thấy thái độ đã hòa hoãn hơn nhiều. Chỉ có Hứa Duy Nhất vẻ mặt quỷ quái, gần như vặn vẹo vì quá mức phấn kích. Một mặt là do thấy Diệp Hoan Hỉ nên hưng phấn, mặt khác là vì Diệp Di Hoan trong ấn tượng và thực tế tương phản quá nhiều, quá phấn kích nên vẻ mặt mới hơi vặn vẹo.
A Á, lúc trước còn không kiên nhẫn, giờ đã có cái nhìn tán thưởng đối với anh Hoan. Biểu tình lạnh nhạt trở nên ôn hòa hơn một chút xíu xiu xiu.
“Diệp Di Hoan, cậu giỏi đấy. Lần sau sẽ đấu với cậu.”
Nói xong, bọn họ cùng nhau rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người Diệp Hoan Hỉ và Diệp Di Hoan.
Anh Hoan cúi đầu, tâm trạng rầu rĩ không vui.
Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không coi ra gì mà còn không thể lập tức báo thù.
Đả kích quá lớn.
Diệp Hoan Hỉ quay lại hình người, dò hỏi Diệp Đại Nguyên soái: “Ông à, ngài có biết ở hành tinh thủ đô có mấy người biết sử dụng vực (giống lãnh địa) không?”
Diệp Đại Nguyên soái dò hỏi có chuyện gì xảy ra.
Diệp Hoan Hỉ miêu tả lại mọi chuyện vừa rồi, kỹ càng đến từng chi tiết.
“Hắn không định làm hại anh Hoan, hẳn là tới điều tra sự cố phát sinh trong lúc tập luyện giữa hai trường quân sự. Anh Hoan là nhân vật mấu chốt cho nên hắn mới muốn xuống tay từ anh Hoan. Nhưng hắn là ai? Kẻ nào phái hắn tới? Cháu không đoán ra nổi.”
Người có thể sử dụng vực nhất định là nhân vật hàng đầu, hơn nữa còn là nhân vật cơ mật.