Từ trong kho tàng kí ức lấy được những tin tức hữu dụng, cậu gần như đã tiến hóa cấp 2 thành công.
Anh Hoan tạm thời không cảm thấy hưng phấn lắm, cũng không biết có phải do sự tự tin bậc nhất vũ trụ của lửng mật và Diệp Di Hoan nguyên bản chồng lên nhau, khiến cậu cảm thấy chẳng cần tới gen tiến hóa, chỉ dựa vào đôi móng vuốt vẫn đủ để đậu trời chịt đất.
Cho nên mấy hôm nay, cậu cứ như ông tổ nằm trong khoang tĩnh dưỡng xem tiết mục thế giới động vật.
Nền văn minh và trình độ khoa học kĩ thuật của ba thiên hà trung tâm đã đạt tới một độ cao hoàn toàn mới, trong đó có phát minh quan trọng nhất chính là Holodeck. Holodeck có thể thực thể hóa thế giới giả thuyết, do quân đội, hoàng thất và hai viện khoa học lớn khống chế.
Holodeck trong thời đại này cũng không được gọi là Holodeck, mà gọi là khu vực trọng yếu thứ tư. Bởi vì từ mấy trăm năm về trước, người dân ba thiên hà đều đã ý thức được ở bên ngoài ba thiên hà họ đang ở còn có những nền văn minh cao cấp hơn, nhưng vì kỹ thuật còn hạn chế nên không thể tới hoặc liên lạc được.
Căn cứ theo điều tra thống kê, cho dù ba thiên hà trung tâm có bị hủy diệt cũng không thể kết nối tới những thiên hà tiên tiến hơn trong vũ trụ, mà cũng còn khoảng mấy trăm triệu năm nữa mới đến ngày ba thiên hà trung tâm bị hủy diệt.
Cho nên họ liền đặt tên cho Holodeck là khu vực trọng yếu thứ tư, cũng gọi là thần vực.
Bởi vì so với ba thiên hà, khu vực cao cấp hơn chính là thần vực.
Trong khu vực trọng yếu thứ tư được phân thành nhiều loại, căn cứ theo đó phân được các cấp từ thấp đến cao, quyền hạn cũng từ thấp đến cao. Nhưng đồng thời nó cũng đem lại mặt lợi và hại tương ứng cho khu vực trọng yếu thứ tư.
Bởi vì cấp cao nhất của khu vực trọng yếu thứ tư có thể hóa thành thực thể, tức là trong hình ảnh thực tế ảo của cấp cao nhất, ta có thể ăn được những món ăn thật sự, chạm tới những con người chân thực, cái chết cũng là cái chết chân thật.
Sân đấu của hai trường quân đội lớn chính là cấp cao nhất của khu vực trọng yếu thứ tư, bởi vậy Diệp Di Hoan đi nhầm vào mới suýt bị nổ chết.
Thật ra Diệp Di Hoan muốn có được quyền hạn cao nhất để vào trong khu vực chiến tranh của khu vực trọng yếu thứ tư, cậu muốn đánh nhau.
Nhưng ký ức nguyên thân nói cho cậu biết, hiện tại cậu không thể tùy tiện chém gϊếŧ người khác, cũng không thể đánh nhau. Trừ khi là chém gϊếŧ kẻ điên tinh tế hoặc tội phạm, nhưng đây là nhiệm vụ của quân đội, không tới phiên cậu.
Cậu cũng chẳng có cái tư cách đó.
Anh Hoan càng khó ở, vì thế cậu rầu rĩ xem thế giới động vật. Sau đó cậu nhìn thấy bản thân trong thế giới đồng cỏ quen thuộc… bản thân… đó là cái con gà còi gì thế!!!
Anh Hoan sốc nặng rồi, cậu trợn mắt nhìn cái con lửng mật mềm mềm đáng yêu trong thế giới động vật, chỉ biết dang tứ chi ngửa bụng làm nũng —— đây vẫn là đại ca làm cả giới đồng cỏ châu Phi nghe danh là sợ vỡ mật, chủng tộc chiến đấu lừng lẫy giới động vật —— lửng mật sao?
Nó đang sỉ nhục anh Hoan này có đúng không!
Anh Hoan vô cảm trừng mắt nhìn con lửng mật vẫn còn đang làm nũng trong màn hình thực tế ảo, lâm vào trầm tư.
Rốt cuộc là tiện dân nào đang giả dạng bộ dáng của cậu, làm bại hoại thanh danh của đại ca đây?
Trong lúc đang tự hỏi, cánh cửa bị mở ra nghe phịch một tiếng. Nhóm Đường Hành Quân nối đuôi nhau đi vào, vừa vào đã thấy anh Hoan nằm trong khoang tĩnh dưỡng xem thế giới động vật.
Khoang tĩnh dưỡng anh Hoan nằm to khoảng bằng cái bồn tắm, hoàn toàn trong suốt, nhưng vẫn sẽ che mờ những bộ phận trọng yếu. Mà trước khoang tĩnh dưỡng khoảng 1 mét là một cái Holodeck đang dùng quyền hạn nhỏ nhất để phát chương trình thế giới động vật.
Thế giới động vật hiện đang là video dạy vỡ lòng cho trẻ nhỏ ở ba thiên hà trung tâm.
Trong đám Đường Hành Quân có một kẻ không nhịn được mà phụt cười, nói: “Đúng là bị đánh đến ngu rồi, Kim Dao, hóa ra không phải muốn lừa gạt sự đồng tình của cô.”
m lượng cũng không bé, ít nhất là tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Kim Dao nghe vậy, trong đôi mắt tỏ ý không vui, chỉ là trên mặt vẫn còn biểu cảm vô tội lã chã chực khóc.
Tô Nha thấy thế, khinh thường xì một tiếng.
Cậu ta không thích nhất chính là khi Kim Dao này tỏ ra đáng thương, đều là học viên quân sự, hình thú đã thức tỉnh, bản thân mạnh hơn người thường không biết bao nhiêu lần mà còn giả vờ cái mẹ gì? Cậu ta nhìn thôi mà đã thấy mất mặt.
Tô Nha nói: “Kim Dao, dù sao Diệp Di Hoan cũng vì cô mới bị nổ hỏng đầu, chi bằng cô gả cho cậu ta đi. Diệp Di Hoan thích cô như vậy chắc chắn là sẽ đối xử với cô tốt vô cùng. Người Diệp gia có lẽ sẽ buông tha cô, cô lại còn leo được lên cái cây đại thụ là Diệp gia này. Đúng là một bước lên trời.”
Sắc mặt Kim Dao trắng bệch, sâu trong đôi mắt lại phẫn hận không dứt.
Cô bước về phía Đường Hành Quân, ngước đôi mắt dịu dàng cầu xin: “Đường Hành Quân…”
Đường Hành Quân liếc Tô Nha: “Đều là học viên quân sự, không cần phải cãi cọ, Kim Dao, đi xin lỗi Diệp Di Hoan.”
Kim Dao không muốn đi, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh băng của Đường Hành Quân là cũng đủ biết, lời xin lỗi này nhất định cô phải nói. Cô ta không tình nguyện đứng ở một chỗ cách Diệp Di Hoan 3 mét, xin lỗi một cách không hề có thành ý: “Diệp Di Hoan, rất xin lỗi.”
Tuy rằng nói lời xin lỗi nhưng trong lòng Kim Dao lại cực kỳ giận dữ.
Rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện này cô không làm sai điều gì, cũng không phải cô lừa Diệp Di Hoan tới trường thi đấu, là tự Diệp Di Hoan thích cô, tự mình ngu xuẩn chạy tới sân đấu mới suýt chút bị đánh chết. Cuối cùng mọi người lại trách oan lên đầu cô, cô ả đương nhiên không phục. Nhưng không phục thì sao, ai bảo cô không có bối cảnh hùng hậu như Diệp Di Hoan.
Kim Dao cáu giận đến mức nước mắt đong đầy, cô ả là một người phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo. Từ khi trở thành sĩ quan của trường quân đội hạng nhất, được bạn học, thầy cô và lãnh đạo trường luôn nâng cô như nâng trứng, khiến cho lòng kiêu ngạo trong cô bành trướng lên đến mức trước nay chưa từng có.
Thế cho nên cô ả đã quên, khi cô còn chưa nổi tiếng đã câu dẫn Diệp Di Hoan ra sao, sau khi nổi tiếng lại ném cậu xuống và vu khống cậu cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga như thế nào.
Ả hại Diệp Di Hoan bị người ta cười nhạo, lần này cũng vì ả mà cậu bị người ta trả thù, dẫn tới sân đấu làm cậu suýt mất mạng.
Cho nên dù rằng lần này Diệp Di Hoan bị thương không phải là lỗi do Kim Dao, nhưng lại do sự tham lam và đê tiện của cô ả gián tiếp tạo thành.
Anh Hoan tiếp thu ký ức của Diệp Di Hoan, biết chân tướng khác với thứ mà mọi người vẫn tưởng.
Trên thực tế Diệp Di Hoan chẳng hề thích Kim Dao, cậu thậm chí còn chẳng nhớ kỹ mặt Kim Dao, nhưng vì ả vẫn cứ hay lượn trước mặt cậu làm cậu tưởng ả là một người qua đường nhưng bị mù đường.
Mỗi lần Kim Dao bắt chuyện với cậu đều mở lời bằng một câu: “Diệp Di Hoan, cậu đang định đi đâu vậy?”
Diệp Di Hoan thuận miệng nói ra một địa danh, cô ả liền lập tức nói: “Trùng hợp thế, tôi cũng vậy.”
Theo số lần tăng lên, dù có ngu đi nữa thì cậu cũng có thể nhận ra có gì đó không đúng.
Rõ ràng Kim Dao không biết đường nhưng lại ngại không dám nói.
Cho nên cậu mới chạy tới!
Diệp Di Hoan sống trong một gia tộc quân nhân nổi tiếng nhiều đời, phương châm trợ giúp người gặp khó khăn của gia đình đã khắc sâu vào lòng cậu. Vì thế cậu không vạch trần lời nói dối vụng về của Kim Dao.
Cho tới bây giờ anh Hoan mới biết được, hóa ra Kim Dao vẫn luôn cho rằng cậu đã tiếp nhận lời gọi trống của ả.
Mặt mày anh Hoan vô cảm, nội tâm lại đang hừ một tiếng lạnh lùng.
Cậu không thích con cái chủ động gọi trống!
Cậu thích con cái e thẹn kìa.