Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 64

“Mẹ kiếp.” Trần Khoan Niên chửi một tiếng, Tiêu Muội đang ngồi ngay ngắn ở đầu giường bên kia quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy?”

Trần Khoan Niên để điện thoại trước mặt cô: “Cậu chủ Tống làm việc nghĩa không chùn bước.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tiêu Muội cầm điện thoại nhìn kỹ, những lời yêu đương mãnh liệt của Tống Thu Hàn đâm thẳng vào mắt cô qua màn hình điện thoại khiến cô vô cùng sửng sốt. “Tống Thu Hàn... cái này...”

Trần Khoan Niên nhận lại điện thoại: “Em xem đi, Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi cũng yêu nhau rồi, chúng ta không thể bị lép vế được.”

“Hả?”

Anh ta tắt đèn, trong bóng tối Tiêu Muội khẽ gọi: “Này!”

Trần Khoan Niên im lặng không nói gì, hai tay ôm mặt cô, một lúc lâu sau mới nói: “Lúc trước anh là một kẻ ngốc, em cũng biết đúng chứ. Nhưng bây giờ anh nghiêm túc, anh muốn ngủ với em bởi vì anh yêu em.”

Tay Tiêu Muội nắm lấy cổ áo anh, mặt cô nóng như lửa đốt. Từ lúc biết nhận thức đến giờ, cô chỉ biết mỗi học. Sau khi học hành gần ba mươi năm, ngay cả chuyện tình yêu cũng giống như viết luận án. Trần Khoan Niên giống như một chảo dầu nóng, khiến cô nóng lòng muốn nhấn chìm mình vào đó và được chiên nóng lên, cô muốn thử một tình yêu thật nóng bỏng. Cô ngẩng đầu lên cọ vào môi anh rồi nói: “Còn em thì lúc trước không muốn nhúng chàm. Nhưng hôm nay em muốn nhúng chàm.”

Trần Khoan Niên nghe cô nói vậy liền nổi giận: “Tình cảm của em với anh là nảy sinh dụ/c vọng với anh thôi sao?”

Tiêu Muội bật cười thành tiếng: “Đúng vậy, em nông cạn vậy đấy. Em nảy sinh dụ/c vọng vì anh…”

“Vậy cũng được, từ giờ trở đi anh sẽ để em muốn lấy gì thì lấy, muốn làm gì thì làm.”

Trần Khoan Niên không phải là người đứng đắn gì, anh từng có vô số phụ nữ, anh thờ phụng chủ nghĩa tự do, chưa bao giờ khiến bản thân phải chịu đựng. Muốn kiếm tiền thì kiếm, muốn tiêu tiền thì tiêu, có hứng thú với người phụ nữ nào thì nhất định phải có được người phụ nữ đó. Anh chưa từng muốn bị trói buộc vào bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ lần đầu tiên trong đời anh nghiêm túc đến vậy.

Anh cẩn thận từng li từng tí, dịu dàng hết mực, nhưng cô thì sao, những năm qua luôn thiếu kinh nghiệm nên dù nói lời táo bạo thì giờ lại đang do dự và có ý muốn từ chối. Trần Khoan Niên cũng không nghĩ đến những kinh nghiệm trong quá khứ, anh kinh ngạc phát hiện, khi thật sự yêu một người phụ nữ, tới lúc thân mật với cô ấy chỉ cần hành động theo cảm xúc của mình là đã đủ hạnh phúc rồi. Tiếng rên khẽ khàng của cô khiến anh mê mẩn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ nhã nhặn lịch sự giả tạo thường ngày mà biến thành một dã thú.

Hóa ra là vậy.

Tiêu Muội nhớ lại khi học cao học có một đàn chị đã nói với cô: “Không phải đàn ông nào cũng giống nhau đâu.” Khi đó cô không hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ cho là mình không có nhiều kinh nghiệm và cũng chưa từng đi kiểm chứng. Thậm chí khi nói chuyện cùng người khác về niềm vui sướиɠ trong chuyện đó, kiến thức của cô cũng chỉ là nửa vời. Sau đó vì tò mò nên cô đã âm thầm đọc rất nhiều sách, hiểu rõ cấu tạo cơ thể phụ nữ, hiểu rõ rốt cuộc làm chuyện đó là như thế nào, tốt xấu khác nhau như thế nào. Cô cũng muốn trải nghiệm, nhưng chưa từng có cơ hội.

Cho nên, đúng là không phải đàn ông nào cũng giống nhau thật. Tiêu Muội nhắm mắt lại nghĩ, đàn chị còn bảo cô nhân lúc còn trẻ thì trải nghiệm nhiều hơn đi, lúc ấy cô không đồng tình với quan điểm này, nhưng hôm nay mới phát hiện chị ấy không gạt mình. Trong cuộc hành trình của đời người, những ai lướt qua đời mình, những người mình sẽ gặp gỡ đều đã được định sẵn, không thể trốn thoát.

Trần Khoan Niên cảm thấy mình giống như một tờ giấy trắng mới được tái tạo lại, tất cả những chuyện trong quá khứ đều chỉ là hư không, hôm nay mới là bắt đầu của một trải nghiệm mới. Anh muốn làm thật nhẹ nhàng với Tiêu Muội, nhưng cô lại khiến anh không tự chủ được. Lần này quả thực là một cuộc phiêu lưu, cho nên... lúc đó Loan Niệm đã nói nhất định phải có tình yêu, hóa ra là thế này!

Khách sạn cách âm không tốt, Lâm Xuân Nhi nghe thấy động tĩnh của bên đó thì cười khổ cắm tai nghe mở điện thoại lên. Nhìn thấy Triệu Vũ gửi một bức ảnh chụp màn hình vào nhóm “thiếu niên cùng lớp”, theo sau là một dấu chấm hỏi. Trong nhóm lập tức sôi trào, Lâm Xuân Nhi mở ảnh chụp màn hình để xem, hóa ra lời tỏ tình của Tống Thu Hàn. Một lời tỏ tình rất chi tiết, rất dài, khiến cô choáng váng vô cùng.

“Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi? Trời má, một đôi bạn thân lại thành người yêu sao?” Có người hỏi.

Lâm Xuân Nhi không biết nên trả lời như thế nào, cô không biết Tống Thu Hàn khi yêu sẽ cuồng nhiệt như vậy, muốn cho cả thế giới đều biết. Đang lúc ngây người thì thấy Tống Thu Hàn trả lời: “Đúng, cảm ơn mọi người.” Sau đó lần đầu tiên gửi bao lì xì trong nhóm.

Lâm Xuân Nhi bấm vào trang của anh thì thấy hôm trước anh cũng phát lì xì một lần, đó là khi cô đấu thầu. Cô lại không kìm được nước mắt, trong vòng bạn bè ít ỏi của Tống Thu Hàn chỉ có vài đường link, trong hai bức ảnh của anh có cô, một là hình chụp cô, một là hình chụp họ. Hôm nay cô đã khóc rất nhiều, Lâm Xuân Nhi lau nước mắt ngồi dậy hít một hơi thật sâu. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Một lúc sau cô mới gọi điện thoại cho Tống Thu Hàn, nghe thấy anh thở hổn hển: “Ơi?”

Tay còn lại của Tống Thu Hàn bỏ ra khỏi thắt lưng thể dục, sau đó nói: “Anh đang tập thể dục, đang đeo đai thể dục, có phải em đang có suy nghĩ xấu gì không thế?”

Lâm Xuân Nhi cười phá lên, sau đó nói: “Hai người Trần Khoan Niên còn chưa kết thúc hiệp một kia kìa.”

… “Nghe vui lắm hả?”

“Nghe xong thấy hơi mất kiềm chế.”

Hai người đồng thời phá lên cười. Sau khi ngừng cười cả hai đều yên lặng trở lại.

“Lâm Xuân Nhi.”

“Hửm?”

“Có phải em lại vừa khóc không?”

“Làm gì có.”

“Nhưng giọng em khàn lắm kìa.” Tống Thu Hàn dừng lại: “Anh không muốn em khóc.”

Lâm Xuân Nhi hắng giọng: “Em không khóc nữa, chỉ muốn gọi điện thoại chúc anh ngủ ngon thôi.”

Đây là cô gái lúc trước anh luôn mong chờ mỗi tối trước khi đi ngủ có thể gọi điện cho mình chúc ngủ ngon, hoặc anh có thể gọi cho cô. Có lần đêm khuya anh tìm cớ gọi điện thoại cho cô, nghe cô nhỏ giọng cẩn thận trả lời câu hỏi của anh, sau đó còn dặn dò: “Tống Thu Hàn, người nhà tớ ngủ dễ tỉnh, sau này buổi tối cậu đừng gọi điện nhé, cảm ơn cậu.” Tống Thu Hàn có hơi thất vọng, cũng hứa với cô sẽ không làm thế nữa.

Tống Thu Hàn cầm điện thoại một lúc, nghe tiếng thở của Lâm Xuân Nhi, anh dịu dàng cười khẽ: “Vậy thì chúc em ngủ ngon.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Sau khi cúp điện thoại, Phương Gia Lỵ lại gọi đến, Tống Thu Hàn ấn từ chối. Nhưng cô ta không nản lòng, vẫn gọi điện liên tục, Tống Thu Hàn dứt khoát chặn số của cô ta luôn. Anh không có nghĩa vụ phải giải thích với Phương Gia Lỵ.

“Anh thật sự quen cô ấy rồi sao? Bây giờ anh đang ở đâu? Em đi tìm anh.” Phương Gia Lỵ gửi tin nhắn, cô ta không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi. Trước giờ cô ta luôn cho rằng Tống Thu Hàn chỉ nói cho có, từ đầu đến cuối luôn cho rằng Tống Thư Hàn bất mãn với cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt nên mới không đồng ý kết hôn. Cho dù ngày hôm đó anh rời đi cùng Lâm Xuân Nhi và nói như vậy,nhưng cô ta chỉ cho rằng anh đang giận cô ta thôi.

Tống Thu Hàn vẫn không trả lời lại, cài đặt cho tin nhắn của cô ta sang trạng thái không làm phiền, sau đó dậy tập thể dục. Anh phải tập thể dục, trong không khí mập mờ thế này, trong lòng anh chỉ nghĩ đến Lâm Xuân Nhi thôi, không thể nào ngủ yên được.

Đêm nay nhiều người đã xác định là không thể ngủ.

Sau khi Viên Như kết thúc buổi quay đêm nhìn thấy tin tức trong nhóm thì sửng sốt hồi lâu, lúng túng nói: “Chuyện gì nên đến nhất định rồi sẽ đến, dù muộn thế nào nó cũng sẽ đến thôi.” Giấc mộng thời thiếu nữ của cô ta đã tan vỡ.

Điện thoại của Kiều Hạn Văn đã dừng lại ở trang của Tống Thu Hàn lâu lắm rồi. Vương Cẩn thấy thế bèn nói: “Có người nhanh chân đến trước rồi.”

Anh ta nhún vai: “Nhanh chân đến trước chưa hẳn có thể cười đến cuối cùng.”

Ở nước Mỹ xa xôi, ông Tống nhìn thấy tin tức này cũng cau mày.

Cả Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi đều đang rung động không thôi vì tình yêu vừa mới bắt đầu, nhưng họ không biết rằng lúc này nguy cơ đang bủa vây tứ phía. Tình yêu của họ vừa mới bắt đầu đã phải chuẩn bị đón nhận mọi gian khổ trên thế gian.



Lâm Xuân Nhi đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy sương mù Ô Trấn buổi sáng như mong muốn. Lớp sương mù mờ mịt bao phủ trên mặt sông, dòng sông lững thững chảy về phương xa. Cầu Phùng Nguyên lờ mờ trong sương sớm, mấy cụ già dậy sớm ngồi bên đầu cầu lật xem một bản sách cũ khi xưa.

Cô nhìn thấy trong làn sương mù có một người từ xa tiến lại gần, đứng trên bờ kè cũ bên sông nhìn cô. Cái nhìn kia như mang theo sương gió của cổ trấn ngàn năm.

Tống Thu Hàn dậy sớm thật đấy.

Lâm Xuân Nhi mặc áo khoác, ra, bước ra ngoài chạy đến chỗ anh. Tống Thu Hàn thấy mặt cô càng ngày càng rõ, cô chạy nhanh như vậy, cứ như sợ người khác phải đợi lâu lắm vậy.

“Sao anh dậy sớm thế?” Lâm Xuân Nhi rút tay trong túi áo ra, nhét vào lòng bàn tay đang thục trong túi áo của Tống Thu Hàn, Tống Thu Hàn nắm lại, cảm thấy hơi lạnh. Anh mở lòng bàn tay mình ôm chặt lấy tay cô, sau đó mới trả lời: “Đêm qua mấy lần anh buồn ngủ, nhưng Trần Khoan Niên cứ như lắp động cơ điện ấy... Tới khách sạn sau chúng ta chọn khách sạn nào có cách âm được không? Không được thì không ở gần họ nữa nhé?”

Lâm Xuân Nhi giơ cánh tay còn lại lên chĩa ra ba ngón tay thon dài: “Em đếm rồi, ba lần, hy vọng về già Trần Khoan Niên vẫn có được sức khỏe như vậy, nếu có thể lên núi xuống biển không gì không thể thì càng tốt. Khi về già chúng ta sẽ thuê cậu ấy làm lao công chăm sóc trang viên của chúng ta.”

Tống Thu Hàn bị cô chọc cười: “Sao em biết là ba lần? Em chắc chắn không bỏ sót chứ?”

“Không đâu, em nghe rõ ràng lắm luôn…” Lâm Xuân Nhi thở dài: “Chỉ mong đêm qua cậu ấy hết sức rồi, đêm nay yên tâm đọc sách thánh hiền đi…”

“Khả năng không cao đâu.” Tống Thu Hàn liếc cô: “Rốt cuộc khách sạn sau cách âm có tốt không?” Liên tiếp hai ngày Tống Thu Hàn đều ngủ không ngon, hiện giờ dưới mắt cũng đã có quầng thâm.

“Ngoại trừ chỗ này thì ở đâu cũng tốt cả.”

“Vậy thì được rồi, anh lo anh sắp đột tử mất.”Tống Thu Hàn cười khổ nói.

Hai người nắm tay nhau đi dạo cho đến khi sương mù tan đi, trời đã sáng hẳn.

“Hay là chúng ta đi ăn mì thịt cừu đi?” Lâm Xuân Nhi hơi đói bụng.

“Lần sạc pin đầu tiên của ngày hôm nay hả?” Tống Thu Hàn véo má cô: “Đi thôi.”

Hai người tìm một quán nhỏ, mỗi người gọi một bát mì thịt cừu và một món ăn kèm. Lâm Xuân Nhi nghĩ đến món bánh Định Thắng dẻo mềm liền bảo Tống Thu Hàn chờ mình, cô chạy ra ngoài mua hai cái, khi trở lại trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Tống Thu Hàn lau mồ hôi cho cô rô nói: “Không chạy có được không? Anh đâu có vội, hay là lần sau nói với anh, để anh đi mua cho.”

Lâm Xuân Nhi đặt vào lòng bàn tay anh một miếng bánh nếp trắng Định Thắng mềm dẻo: “Em sợ nguội mất.” Năm đó để tiết kiệm một ít tiền mà cô đã ngồi xe điện, chỉ mười mấy phút nhưng đã lỡ mất cơ hội từ biệt anh. Từ đó về sau Lâm Xuân Nhi không bao giờ để người khác phải chờ đợi mình nữa. Nếu cô có hẹn thì sẽ ra ngoài từ sớm, sẽ không bao giờ chọn phương thức vận chuyển tương đối mất thời gian để tiết kiệm tiền nữa.

Tống Thu Hàn hiểu suy nghĩ của cô, anh cắn một miếng bánh Định Thắng rồi gật đầu: “Ngon, cũng thơm nữa.”

Mì thịt cừu được bưng lên, trong bát có một miếng thịt cừu rất to đã hầm nhừ, Lâm Xuân Nhi cắn một miếng: “Mùi vị vẫn như cũ.”

“Em từng đến Ô Trấn nhiều lần rồi sao?” Tống Thu Hàn thấy hình như cô rất quen thuộc với nơi này, bèn hỏi.

“Lúc trước có hai ba ngày nghỉ phép mà lại không thể đi quá xa, thế là em đã xách túi đến Chiết Giang, tìm một khách sạn ở lại. Ban ngày thì đọc sách phơi nắng, ban đêm ra ngoài đi dạo.” Lâm Xuân Nhi kể cho Tống Thu Hàn những chuyện khi mình ở một mình: “Có một lần ở Ô Trấn em uống hai bát rượu gạo mận xong thấy chóng mặt, đầu óc lơ mơ đi vòng một vòng.”

“Người khác có cười em không?”

“Đương nhiên là không. Dù sao có rất nhiều người phương Bắc đều không biết uống rượu gạo, em cũng không phải người duy nhất xoay vòng vòng như vậy, đi đường đυ.ng vào vai người ta cũng là chuyện bình thường thôi.” Lâm Xuân Nhi cười khúc khích, Tống Thu Hàn tưởng tượng đến cảnh say xỉn của cô lúc đó, không khỏi bật cười thành tiếng: “Tối hôm qua Trần Khoan Niên ti nh trù ng lên não nên mọi người chưa được tận hứng, tối nay phải ăn cơm cho ngon, tìm một quán bar nghe nhạc uống rượu được không?”

Lâm Xuân Nhi húp một ngụm canh thịt dê nóng hổi, để bát xuống rồi suy nghĩ: “Vậy nếu hôm nay não cậu ấy vẫn còn đầy ti nh trù ng thì sao…”

“Vậy chỉ anh với em đi thôi. Không dẫn theo bóng đèn nữa.” Tống Thu Hàn đứng dậy tính tiền, phát hiện Lâm Xuân Nhi đã thanh toán rồi, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ dắt tay cô ra khỏi quán ăn nhỏ.

Thấy anh không nói gì, Lâm Xuân Nhi đoán anh có chuyện không vui, cô cẩn thận suy nghĩ lại, hình như bắt đầu từ lúc đứng dậy thanh toán. Thế là cô nói: “Lúc em ra ngoài mua bánh Định Thắng thấy quầy lễ tân không có người xếp hàng nên mới tiện tay trả tiền luôn.”

“Ừ.”

“Sau này em nhất định sẽ không thanh toán, tất cả đều để anh trả hết.”

“Đừng, em cứ trả đi.” Tống Thu Hàn lấy di động ra chuyển tiền cho cô: “Nhận đi.”

“Cái gì?” Lâm Xuân Nhi cầm di động hỏi anh: “Anh thích chia đôi tiền với em sao?” Nhưng sau khi mở máy ra xem, cô liền sửng sốt, Tống Thu Hàn không hề chia tiền, anh gửi cả một khoản tiền cực lớn cho cô: “Không phải người Mỹ yêu đương đều chia đôi tiền à?”

“Anh không phải người Mỹ.” Tống Thu Hàn cầm lấy điện thoại di động của cô bấm nhận tiền: “Em thích thanh toán thì sau này để em trả hết.”

Anh không muốn để Lâm Xuân Nhi tự dùng tiền của mình. Cũng không phải anh theo chủ nghĩa đàn ông, mà vì từ thời niên thiếu anh và Lâm Xuân Nhi đã không thể phân rõ, sau khi gặp lại anh càng không muốn cô tiêu một xu nào. Lúc đầu là anh tưởng cô thiếu thốn, lo cô vì tiền mà gặp khó khăn. Còn về sau là do trong lòng anh luôn coi Lâm Xuân Nhi là người đặc biệt.

Đặc biệt là, anh còn muốn trao cho cô tất cả những gì anh có.