Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 50

Tống Thu Hàn ho nhẹ một tiếng. Hôm nay cô và Lương Ngộ là một nhóm, thế nên cô bèn nghiêng đầu nhìn anh: “Sếp Tống có vấn đề gì sao?” Trước kia Lâm Xuân Nhi không có quá nhiều tưởng tượng về công việc của anh, cho rằng anh cũng giống như các nhà đầu tư khác. Nhưng đến lúc này cô mới nhận ra, nơi này là sân nhà của anh, cho dù anh chỉ ngồi im không nói gì thì khí thế vẫn còn đó. Đây cũng không còn là người cùng uống cà phê, uống rượu với cô nữa.

“Đã sửa đổi mục tiêu dự kiến chưa?” Tống Thu Hàn hỏi cô. Ở cuộc họp trước, họ không thảo luận nhiều về mục tiêu dự kiến.

“Sửa rồi, ở cuối cùng.”

“Vậy tiếp tục đi.”

Lâm Xuân Nhi lại lần lượt trả lời mấy câu hỏi, rất có khí thế lấy một địch mười. Sau đó Tiểu Hỷ tiếp tục giới thiệu chiến lược duy trì thương hiệu sau khi kết thúc giai đoạn dẫn dòng.

Tống Thu Hàn chăm chú lắng nghe, phương án ở phiên bản này hay hơn phiên bản trước, ý tưởng cũng tỉ mỉ hơn. Tiêu Tình mang cà phê vào, đặt lên bàn, đang chuẩn bị phát cho mọi người thì thấy Tống Thu Hàn thuận tay cầm lấy ly Latte sữa đặc kia, đứng dậy đặt trước mặt Lâm Xuân Nhi. Cô ngẩng đầu nói cảm ơn với anh, giữa hai người họ có một loại từ trường đặc biệt mà Tiêu Tình không thể nói chính xác được, chỉ cảm thấy không được bình thường. Góc độ đứng của Tống Thu Hàn rất tốt, có thể nhìn thấy cảnh xuân thấp thoáng dưới cổ áo chữ V của Lâm Xuân Nhi. Đây không phải hành vi của quân tử, thế là anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trở về chỗ ngồi. Nhưng phong cảnh ban nãy đã in sâu trong đầu anh. Cô có biết cơ thể của mình là một báu vật không nhỉ?

Anh đối xử ưu tiên với một mình Lâm Xuân Nhi, điều này rất kỳ lạ. Tiêu Tình ra khỏi phòng họp, nghĩ đi nghĩ lại một lúc vẫn cảm thấy không thích hợp. Sếp biết rõ cô gái kia thích uống gì? Hơn nữa còn tự mình đưa tới trước mặt cô?

Ôi!

Mình vừa thám thính được bí mật gì vậy?

Cuộc họp kéo dài đến mười hai giờ, mọi người vẫn đang tiến hành thảo luận. Tống Thu Hàn bảo Tiêu Tình đặt đồ ăn, sau đó bảo dừng lại: “Lát nữa ăn đơn giản vài món ăn nhanh nhé, giờ mọi người nghỉ ngơi chút đi.”

Lâm Xuân Nhi kết thúc cuộc khẩu chiến, nghe được câu này thì lập tức đứng lên, cô nhịn tiểu lâu lắm rồi. Vừa rồi nói quá kịch liệt nên cô không tiện ra ngoài, cuối cùng lúc này cũng ra được. Cô ra khỏi phòng họp, thấy Tiêu Tình ngồi ngờ bên ngoài, bèn hỏi: “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

“Tôi dẫn cô đi.”

“Đi theo tớ.” Tống Thu Hàn bước ra từ phòng họp, nói với Tiêu Tình: “Đúng lúc tôi cũng muốn đi.”

Ngay cả đi vệ sinh mà sếp cũng muốn đi theo á? Đâu phải công ty chưa từng tiếp khách nữ, hôm nay sếp diễn tuồng gì thế này! Cô ấy gật đầu: “Vâng.”

“Đi thôi.” Tống Thu Hàn nói với Lâm Xuân Nhi đang đứng đó.

Lâm Xuân Nhi đi bên cạnh anh, anh ngửi thấy mùi trầm hương trên người cô, vô cùng dễ ngửi, khiến người ta trở nên bình tĩnh. Anh nhìn cô: “Hôm nay cậu rất đẹp.” Anh không hề quanh co mà khen luôn một câu như vậy.

“Chỉ hôm nay đẹp thôi à?” Lâm Xuân Nhi cảm thấy mặt hơi nóng, bèn quay mặt đi.

Tống Thu Hàn bật cười: “Nước hoa cũng rất thơm. Thương hiệu nào thế?”

“Diptyque Tam Dao, có mùi giống như sắp xuất gia.”

“Tớ cũng muốn, cậu tặng tớ đi.” Tống Thu Hàn đòi một chai nước hoa giống như Lâm Xuân Nhi. Thấy cô muốn lên tiếng, anh lập tức chặn lời: “Lần sau gặp mang cho tớ.”

“Ờ.”

Tống Thu Hàn chỉ tay vào một cánh cửa: “Kia kìa, nhà vệ sinh ở đó.”

“Cảm ơn.” Lâm Xuân Nhi vào nhà vệ sinh, tìm một chỗ rồi ngồi trong đó vài phút, nghe trái tim đập thình thịch. Cô thầm cười nhạo bản thân, người đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chẳng kém cỏi đến vậy, anh chỉ khen một câu xinh đẹp là đã lập tức đỏ mặt. Trong lòng Lâm Xuân Nhi dâng lên một cảm giác khó hiểu, cô luôn cảm thấy từ khi mình bước vào phòng họp kia, giữa cô và Tống Thu Hàn đã có thứ gì đó thay đổi. Nhưng cụ thể là gì thì cô không thể nói rõ. Sau khi chỉnh lại tâm trạng, cô ra ngoài, đến khu vực rửa tay công cộng, nhìn thấy Tống Thu Hàn đã đứng đó chờ cô.

“Cậu nhanh thật.” Đầu óc Lâm Xuân Nhi chập mạch thế nào mà lại nói một câu như vậy.

Tống Thu Hàn nhướng mày: “Tớ không cần c ởi quần.”

...

Sau khi ý thức được mình vừa nói một câu ngu xuẩn cỡ nào, Lâm Xuân Nhi không lên tiếng nữa mà cúi đầu nghiêm túc rửa tay. Lúc ngẩng đầu lấy khăn lau dùng một lần, cô nhìn thấy Tống Thu Hàn đang nhìn mình trong gương. Ánh mắt kia mềm mại tinh tế quấn chặt lấy cô. Đột nhiên cô đỏ mặt, thấy hơi hốt hoảng: “Cậu nhìn tớ làm gì?”

Tống Thu Hàn tiến lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Ngày đó cậu hỏi tớ cảm thấy kiểu phụ nữ nào đẹp.”

“Ờ...”

Anh nhếch cằm về phía gương: “Người trong gương rất đẹp.” Sau đó anh xoay người rời đi, để lại Lâm Xuân Nhi ngơ ngác nhìn mình trong gương. Tống Thu Hàn chưa từng thẳng thắn với phụ nữ như vậy, anh khen cô đẹp rồi lại tự mình đỏ mặt, chỉ có thể trốn đi. Anh không muốn bị Lâm Xuân Nhi nhìn thấy dáng vẻ bối rối của mình, như vậy sẽ mất đi khí phách đàn ông.

Hôm nay Tống Thu Hàn có hơi lo được lo mất.

Lâm Xuân Nhi ngồi ở đó, các đồng nghiệp nam trong công ty nhìn cô mấy lần, đủ để khiến anh hoảng hốt. Anh chợt nhận rõ bản thân, bất kể là trưởng thành hay thiếu niên, anh đều thích Lâm Xuân Nhi. Trước kia anh và Lâm Xuân Nhi luôn đối xử với nhau như bạn bè, bởi vì anh còn phải về Mỹ, giữa họ không có tương lai. Nhưng hôm nay đột nhiên anh muốn thử một lần, cho dù con đường phía trước mù mịt thì anh cũng muốn thử. Hai người thất lạc rồi lại trùng phùng, quả là đáng quý biết bao, không phải ai ông trời cũng cho một cơ hội như vậy. Nhưng anh biết rõ mình không thể nóng vội, bởi vì người đó là Lâm Xuân Nhi. Nếu anh vội vàng, cô sẽ bỏ chạy. Trần Khoan Niên nói với anh rằng mấy năm nay Lâm Xuân Nhi đã trải qua nỗi đau đời người, không thể nhanh chóng tiến vào một mối quan hệ thân mật.

Tiêu Tình vẫn ngồi ở đó, nhìn Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi một trước một sau đi tới. Ánh nắng chiều mùa đông phủ xuống hành lang khiến bóng dáng hai người loang lổ dưới mặt đất, đan xen chồng vào nhau, trông có chút kiều diễm. Tiêu Tình là thư kí, quen quan sát sắc mặt, EQ lại cao, lúc này đang thầm gọi mẹ trong lòng: Mẹ ơi, sếp và đối tác công ty khởi nghiệp kia, không bình thường chút nào!

Thức ăn đã tới.

Mọi người ngồi trong phòng họp dùng bữa, Lương Ngộ ăn cơm, nhẹ giọng hỏi Lâm Xuân Nhi: “Bây giờ cô còn đạp xe đạp không?”

“Còn.”

“Còn luyện tán đả chứ?”

“Còn luyện.”

“Giỏi ghê. Cô là người kiên trì nhất mà tôi từng gặp đấy.” Lương Ngộ tán thưởng nói.

Lâm Xuân Nhi cười nhìn anh ta, gắp một miếng thịt nhét vào miệng, sau đó nhìn thấy Tiêu Tình đặt bình nước của Tống Thu Hàn ở trước mặt anh. Lâm Xuân Nhi thấy bình nước kia rất quen mắt, là cái mà cô đã từng dùng. Tống Thu Hàn vặn nắp bình rồi uống một ngụm nước, vừa khéo chạm mắt với Lâm Xuân Nhi. Môi anh dán lên miệng bình, cảm giác như đã hôn cô một lần.

Đậu xanh! Lâm Xuân Nhi thu hồi tầm mắt, Tống Thu Hàn cũng dời mắt đi, giả vờ như vừa nãy mình không hề có suy nghĩ kiều diễm kia. Ngoài sắc tâm ra, Tống Thu Hàn còn có một nhận thức sâu sắc, đó là: Anh thật sự rất muốn được làm việc cùng Lâm Xuân Nhi. Cô rất xuất sắc, làm việc chăm chỉ giống như một ngôi sao lấp lánh. Tốt quá rồi, sau khi cô thiếu nữ trải qua nhiều năm rèn luyện, cô đã trưởng thành và trở thành một người phụ nữ độc lập, cứng cỏi, thông minh, mềm mại, mỗi một đặc điểm đều khiến Tống Thu Hàn thán phục. Trên đời này có nhiều phụ nữ mang đặc điểm như vậy, nhưng Tống Thu Hàn chỉ nhìn thấy mỗi Lâm Xuân Nhi.

Giống như con chim bồ câu đưa tin chỉ bay theo hướng nó phải đi, bất cứ điều gì xen vào cũng không thể khiến nó dừng lại.

Hôm nay Lâm Xuân Nhi ăn rất e dè, múc từng miếng nhỏ một. Tống Thu Hàn hỏi cô qua điện thoại: “Sao ăn dè dặt thế?”

Lâm Xuân Nhi trả lời: “Sợ cọ mờ son môi.”

... Tống Thu Hàn không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ngước mắt nhìn cô. Lúc này cô đang cong môi ăn một miếng măng non, quả nhiên là lo bị trôi son môi.

“Cậu có thể son lại mà.”

“Quên mang theo.” Cô cũng không biết nói gì, buổi sáng chỉ lo trang điểm, quên mất còn phải dặm lại, tới khi lên xe mới nhớ ra. Nữ hoàng nơi công sở không thể bị nhòe lớp trang điểm được, ăn ít mấy miếng có là gì đâu! Màu son đỏ đậu này nhất định phải kiên cố tới cùng!

Cuộc họp kéo dài đến năm giờ rưỡi chiều, kế hoạch đã được thông qua và bắt đầu thực hiện vào ngày mai. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Tống Thu Hàn thấy mọi người vô cùng hào hứng, bèn đề nghị: “Cùng ăn bữa tối nhé? Tôi mời.”

“Được được.” Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, thế là Tống Thu Hàn bảo Tiêu Tình đặt chỗ, lát nữa sẽ thông báo cho mọi người. Trong lúc nghỉ ngơi, anh dẫn nhóm của Lâm Xuân Nhi đi tham quan công ty. Môi trường làm việc cực kỳ tốt, thậm chí ghế dựa làm việc còn xịn hơn công ty hàng đầu mà Lâm Xuân Nhi từng làm, cửa sổ sát đất, bàn làm việc điều chỉnh lên xuống, có thể nói là một công ty tốt nhất hiện nay. Sau đó họ đi vào phòng làm việc của Tống Thu Hàn. Phòng làm việc của anh nằm ở rìa xa nhất công ty, phải đi qua khu làm việc cực lớn mới tới được căn phòng tận cùng bên trong. Phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ. Trên con phố tài chính đắt đỏ tấc đất tấc vàng này, mình anh độc hưởng phòng làm việc riêng bốn mươi mét vuông, quả thật khiến người ta hâm mộ.

Lâm Xuân Nhi nói với Lương Ngộ: “Sếp Lương cố gắng lên nhé, sau này cũng phải có một phòng làm việc như vậy ở Thâm Quyến tấc đất tấc vàng này nha!”

Lương Ngộ cười gật đầu: “Được, tôi sẽ cố gắng, cố gắng không thất bại.”

“Có một đội ngũ thế này phục vụ, sao anh có thể thất bại được?” Tống Thu Hàn chợt nói: “Tôi có lòng tin biến dự án này thành một siêu dự án.”

“Tôi tin tưởng khoản tiền thứ hai của sếp Tống sẽ sớm vào vị trí.” Lâm Xuân Nhi nói thay Lương Ngộ.

Lương Ngộ cảm kích nhìn cô. Tống Thu Hàn nhìn cô với ánh mắt “xen vào việc của người khác”, thấy cô vẫn cầm một viên kẹo mứt hoa quả, không thèm đặt uy hϊếp của anh vào mắt thì không khỏi bật cười. Anh quay đầu nói với Tiểu Hỷ: “Hôm nay vất vả rồi, khá xuất sắc đấy. Sau này còn phải nhờ cậu nhọc lòng thêm.”

Tiểu Hỷ vội vàng đứng nghiêm: “Anh yên tâm, công ty chúng tôi chưa từng thất bại dự án nào.” Vẻ mặt anh ta rạng rỡ như ánh mặt trời.

Sao những người đàn ông làm việc bên cạnh Lâm Xuân Nhi đều có vẻ ngoài tốt như vậy chứ? Tống Thu Hàn hơi bất mãn về chuyện này.