Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 33

Tống Thu Hàn cười mà không nói gì.

Lúc này dì Thượng mới đi từ phòng sưởi nắng ra, cơ thể mang theo mùi hoa: “Xuân Nhi vẫn mặc áo khoác à? Không nóng hả?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lúc này Lâm Xuân Nhi mới nhớ ra mình vào nhà mà quên cởϊ áσ khoác, thế là bèn đứng lên cởϊ áσ gió rồi treo lên kệ áo ngoài cửa. Áo bên trong của cô là áo giữ nhiệt kiểu cổ điển bó sát người có khóa kéo cổ. Cô đứng thẳng tắp, ngực cao eo nhỏ. Nửa người dưới là một chiếc quần thể thao loại rộng rãi, vóc người tuyệt vời khoe ra không chút bỏ sót. Tống Thu Hàn khoát cánh tay trên thành ghế, huýt sáo vang dội.

Lâm Xuân Nhi và dì Thượng nhìn sang anh.

Hơn mười năm rồi dì Thượng không nghe Tống Thu Hàn huýt sáo, còn đang buồn bực không biết âm thanh vừa rồi có phải anh làm ra không.

“Huýt sáo cái gì đấy?” Lâm Xuân Nhi hỏi.

Tống Thu Hàn nhướng mày nhưng lại không nói gì. Nếu giờ anh khen dáng người cô đẹp thì chắc chắn cô sẽ nằng nặc nói anh da^ʍ dê.

Nhưng Lâm Xuân Nhi lại có thể nhìn ra ít nhiều từ ánh mắt của anh, cầm gối ôm bên cạnh ném anh: “Nhìn đi đâu đấy hả!”

Tống Thu Hàn nắm lấy chiếc gối, cười phá lên.

Lúc này dì Thượng mới hiểu được, đưa tay che mắt, miệng thì nói: “Ôi trời ạ, dì chẳng hiểu bọn thanh niên các con nói gì cả.” Bà còn hé mắt nhìn lén qua kẽ ngón tay, sau đó cười thành tiếng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Dì Thượng vừa cười xong, lúc này Lâm Xuân Nhi mới đỏ mặt. Cô quắc mắt lườm Tống Thu Hàn: “Bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ gì cả!”

Tống Thu Hàn biết cô đang nói chuyện gì.

Khi ấy phòng học oi bức, không có lấy một tí ti gió nào, quạt điện treo tường quay chầm chậm. Đầu đám con trai đều quay theo quạt điện như hoa hướng dương hướng về mặt trời, nhưng làm thế nào cũng không bớt nóng được.

Lâm Xuân Nhi chống đầu, héo thành một đóa hoa lâu ngày chưa được tưới. Lúc này cô chỉ hận sao bản thân không gầy được như Tiêu Muội, không chừng mùa hè sẽ không gian nan đến mức này. Chữ trên bài thi trước mắt đều biến thành bóng chồng, người cô ướt đẫm mồ hôi.

Tống Thu Hàn cầm mấy cây kem que bước vào lớp, ném hai cái xuống bàn cô, còn giật tóc đuôi ngựa của cô: “Người nối nghiệp chủ nghĩa khoa học xã hội cũng héo à? Không phấn đấu thành thanh niên năm tốt nữa hả?”

… Lâm Xuân Nhi áp hai cây kem lên má, xoay người nói cảm ơn Tống Thu Hàn. Mồ hôi làm tóc mai cô ướt đẫm dán sát trán, gương mặt đỏ lựng, hai mắt rưng rưng: “Hình như tớ sốc nhiệt mất rồi.”

“Buồn nôn không? Chóng mặt không?” Tống Thu Hàn hỏi.

Lâm Xuân Nhi lắc đầu.

“Thế thì cậu chỉ đang nóng thôi.” Anh vươn ngón tay chạm vào gương mặt bụ bẫm của cô: “Sao Tiêu Muội không nóng như cậu?”

Lâm Xuân Nhi ăn cơm của chùa thì phải quét lá đa, cứ để mặc cho anh cà khịa mình. Cô cho kem vào miệng, lập tức cảm thấy mát mẻ. Sau đó cô quay sang chỗ khác học bài, chiếc áo sơ mi đồng phục dán lên người cô, làm lộ ra chiếc áσ ɭóŧ chữ T trắng như tuyết của thiếu nữ, làm Tống Thu Hàn tâm phiền ý loạn, luôn cảm thấy có người bên cạnh đang nhìn cô. Trong cơn tức giận, anh cầm chiếc áo sơ mi của mình trên ghế dựa nhét vào lòng cô.

Lâm Xuân Nhi vừa mát mẻ một lát đã bị người này nhét cho cái áo. Cô quay người trừng anh, thấy ánh mắt anh đang nhìn vào ngực mình. Tống Thu Hàn thấy cô ngơ ngác không hiểu gì, cúi đầu viết vài chữ rồi đẩy tới chỗ cô: “Lộ hàng rồi kìa.” Khi đó từ này vừa mới lưu hành, Lâm Xuân Nhi còn chưa quen, vắt hết óc mới nhớ ra. Lúc này lại thấy Tống Thu Hàn nhìn vào ngực mình, lập tức hậm hực mắng: “Cậu là đồ dê x/ồm!”



Mặt Tống Thu Hàn hơi đỏ lên, cả buổi chiều không đếm xỉa gì đến cô. Ngày hôm sau Lâm Xuân Nhi vừa vào lớp đã thấy bên chân Tống Thu Hàn là một cái quạt mới tinh. Cô đi tới xem, Tống Thu Hàn lườm cô: “Muốn dùng không?”

“Có.” Lâm Xuân Nhi gật đầu.

“Xin lỗi tớ đi.”

“Thù dai thế!” Lâm Xuân Nhi kháng nghị.

Tống Thu Hàn nhàn nhạt liếc cô một cái, chậm chạp điều chỉnh hướng quạt. Lâm Xuân Nhi dùng hai ngón nắm áo anh: “Tớ sai rồi. Tớ xin được cúi đầu trước tiền tài vạn năng.”

Trần Khoan Niên ở trong lớp kêu r/ên: “Tôi muốn ngồi cạnh Tống Thu Hàn!”

Cả lớp cười ầm lên.

Lâm Xuân Nhi nhớ tới chuyện này, cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Dì Thượng thấy cô mệt mỏi đường xa thì vội hỏi: “Cháu mới đi đâu về à? Còn đi nữa không?”

“Cháu vừa tới Tân Cương một chuyến. Chắc vẫn sẽ đi nữa, nhưng chủ yếu là hai ba ngày thôi, không đi lâu ạ.” Lâm Xuân Nhi nói.

“Vậy cháu đang làm công việc gì mà nhiều thời gian tự do vậy?” Dì Thượng không nhịn được hỏi.

Lâm Xuân Nhi cười hì hì: “Dì Thượng, cháu mở một công ty nhỏ chung với bạn, miễn cưỡng duy trì sinh kế.”

“Gây dựng sự nghiệp à? Vất vả lắm đấy! Nhớ chú ý sức khỏe nhé.” Dì Thượng căn dặn.

“Công ty của cậu làm về cái gì?” Tống Thu Hàn nghe hai người nói đến đây thì ngả người ra trước nhìn Lâm Xuân Nhi.

“Công ty sáng tạo nội dung.”

“MCN à?”

(*: Mạng đa kênh, là các nhà cung cấp dịch vụ của bên thứ ba liên kết với nhiều kênh YouTube để cung cấp dịch vụ. Những dịch vụ đó có thể bao gồm việc tăng lượng người xem, xây dựng chương trình nội dung, cộng tác với người sáng tạo, quản lý quyền kỹ thuật số, kiếm tiền và/hoặc bán hàng.)

“Cũng coi như thế…”

“Coi như?” Từ trước tới giờ Tống Thu Hàn vẫn luôn rất nghiêm túc trong công việc. Phạm vi của “coi như” quá rộng, anh muốn hỏi cho kỹ càng. Nhưng dì Thượng lại thấy anh đang cố gắng chọc cho Lâm Xuân Nhi xấu hổ, bèn lập tức ngăn lại: “Mãi mới có buổi nghỉ, không nói chuyện công việc đâu nhé. Tối nay Xuân Nhi muốn ăn gì? Để dì Thượng nấu.”

“Cô ấy tự mang lương thực rồi ạ.” Tống Thu Hàn chỉ vào một đống đồ trên bàn bếp: “Đủ bữa tối cho ba người chúng ta.”

“Vẫn nên nấu món gì thanh đạm chút đi… không thì ngán lắm.” Lâm Xuân Nhi nói.

“Thế cậu nấu đi, dì Thượng đang đau vai gáy.” Tống Thu Hàn cười nói.

“Đạo đãi khách của cậu thật khiến tớ kính phục!” Lâm Xuân Nhi chắp tay, đứng dậy đi vào bếp. Tống Thu Hàn theo sau lưng cô: “Đùa cậu thôi, tớ nấu cho.”

Lâm Xuân Nhi thật sự đứng nghiêm bên cạnh luôn, muốn lười bao nhiêu có bấy nhiêu. Cô cười cười nhìn Tống Thu Hàn lấy mấy món rau xanh trong tủ lạnh ra, đẩy dưa chuột tới chỗ Lâm Xuân Nhi: “Có thể được vinh hạnh ăn dưa góp chua cay tổ truyền của nhà họ Lâm không?”

“Chuyện nhỏ.” Lâm Xuân Nhi nhướng mày, đáy mắt lấp lánh. Tống Thu Hàn ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt xinh đẹp hoạt bát của cô, trên môi thoáng hiện ý cười.

Dì Thượng ngồi bên cạnh nhìn hai người, bỗng có một ảo giác kỳ diệu. Năm đó bà đi đưa cơm cho Tống Thu Hàn, thấy anh và Lâm Xuân Nhi đùa giỡn đi ra ngoài từ cổng trường; hoặc là lúc bà thay ba mẹ Tống Thu Hàn tham gia họp phụ huynh, thấy anh chạy ra hành lang túm tóc Lâm Xuân Nhi. Hình ảnh khi đấy ăn khớp với tình huống bây giờ, cứ như chưa từng có mười mấy năm ngăn cách, hai người vẫn là thiếu niên tươi sáng. Dì Thượng bỗng trào dâng cơn cảm động khó lòng diễn tả, lặng lẽ đứng dậy về phòng, để lại không gian cho hai người trẻ tuổi.

Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi cắt dưa chuột, có lọn tóc xõa xuống, cô dùng mu bàn tay gạt tóc sang một bên. Tống Thu Hàn mỉm cười cởi găng tay, rướn người tới trước: “Tớ giúp cậu.” Đầu ngón tay lành lạnh không cẩn thận cọ qua gò má của cô, Lâm Xuân Nhi làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đáy lòng lại dấy lên cơn gió xuân ấm áp.

Thật ra Lâm Xuân Nhi hơi sợ.

Mấy năm gần đây cô rất ít có cảm giác này. Người mình từng yêu thuở thiếu thời, sau khi thành niên vẫn tiếp tục rung động, cảm giác này quá trí mạng. Anh định cư ở Mỹ, chỉ ở trong nước nửa năm, nửa năm sau anh sẽ rời đi, sợ rằng phải vài năm nữa mới gặp lại. Như vậy mọi chuyện trong nửa năm này chẳng khác nào ảo ảnh trong mơ cả, chẳng biết lại phải tiếp tục đau khổ bao lâu. Trước giờ cô rất dũng cảm, nhưng lúc này lại đánh mất dũng khí phấn đấu quên mình. Cảm giác thích một người thời thanh xuân như một đóa hoa nhỏ, nở rộ nơi sâu nhất trong đáy lòng, thỉnh thoảng nhớ tới lôi ra ngắm lại đã đủ lắm rồi.

“Khỏi ốm chưa?” Tống Thu Hàn xào rau, nhớ đến chuyện cô bị ốm ở Tân Cương bèn hỏi.

“Đỡ rồi. Cậu nhìn tớ đi, cơ thể cường tráng, chỉ là cơn cảm bình thường thôi mà.” Lâm Xuân Nhi đưa dưa chuột cho anh: “Để vào tủ lạnh một lúc sẽ càng ngon hơn, để riêng cho dì Thượng một ít không lạnh.”

Tống Thu Hàn lấy gần một nửa phần lại cho dì Thượng, để nửa kia bỏ vào tủ lạnh. Anh rót một cốc nước cho Lâm Xuân Nhi, hai người dựa vào bàn bếp nói chuyện phiếm.

“Cũng nhìn ra sức khỏe cậu rất tốt.” Tống Thu Hàn liếc nhìn dáng người của Lâm Xuân Nhi. Khi còn là thiếu nữ, cô mềm mại; còn sau khi thành niên, cô quyến rũ. Với thẩm mỹ của anh, mọi hình ảnh của cô đều là tiêu chuẩn đẹp của phái nữ.

Lâm Xuân Nhi bắt được ánh mắt của anh bèn vung tay qua đánh: “Lại nhìn loạn cái gì nữa thế!”

Vành tai Tống Thu Hàn đỏ lên, tiếng cười khẽ trầm thấp tràn ra từ cổ họng. Anh nghiêng đầu gọi: “Lâm Xuân Nhi.”

“Hả?”

“Tân Cương không có đặc sản gì khác à? Sao lại mang Samsa với thịt dê cho tớ, có phải cậu là quỷ keo kiệt không?” Tống Thu Hàn trêu cô.

“Tớ mang cho cậu nguyên một con dê thì cậu nấu được chắc?” Lâm Xuân Nhi hỏi ngược lại.

Tống Thu Hàn cười phá lên, sau đó nghiêm mặt nói: “Tốt lắm.”

“Cái gì tốt lắm?”

“Mấy thứ cậu mang về tốt lắm, cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng lại là tâm ý hết sức chân thành. Đúng là chuyện cậu có thể làm ra được, tớ rất cảm động.” Tống Thu Hàn nói.

“Có thế mà đã cảm động rồi à? Vậy cậu bao cả bọn ra ngoài chơi, tớ cũng rất cảm động.”

“Tiền kiếm được là để tiêu, giữ lại có ích gì đâu. Sinh không mang tới, chết chẳng mang đi được.” Tống Thu Hàn chưa từng túng quẫn vì tiền, ba mẹ chưa bao giờ để anh phải chịu ấm ức. Từ lúc còn đi học anh đã chơi cổ phiếu, trái phiếu, kiếm lời được số tiền đầu tiên. Sau khi đi làm thì vào nghề này, dự án trong tay mấy chục triệu, mấy trăm triệu, thậm chí vài tỷ là chuyện thường. Dần dà, tiền với anh chỉ là con số.

Lâm Xuân Nhi nhìn anh chăm chú, thật lâu sau mới nói: “Vậy cậu… có cân nhắc làm từ thiện không?”

“Cũng được.” Tống Thu Hàn nghiêm túc: “Làm từ thiện gì?”

Lâm Xuân Nhi thấy anh đồng ý thì đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Có rất nhiều khu vực nghèo khó, trẻ con chẳng những không được đi học mà còn không thể bảo đảm sinh hoạt cơ bản nhất. Dự án xóa đói giảm nghèo trúng mục tiêu có thể giúp được họ.”

Tống Thu Hàn suy nghĩ một thoáng: “Nhưng công việc của tớ bận lắm, biết rất ít về dự án xóa đói giảm nghèo trúng mục tiêu mà cậu nói. Tớ ủy thác cho cậu được không?”

“Nếu cậu tin tưởng tớ.”

“Tớ tin cậu. Chờ khi nào về cậu gửi tài liệu qua cho tớ, chờ tớ xem xong sẽ quyết định ngân sách giúp đỡ.”

“Có nhiều người dùng danh nghĩa từ thiện để lừa tiền lắm đấy.” Lâm Xuân Nhi nhắc nhở.

“Vậy cho cậu lừa vẫn hơn chứ.”

“Chờ cậu bị tớ lừa thì nên e ngại tình nghĩa bạn học năm xưa đấy.” Lâm Xuân Nhi dùng ngón tay chọc nhẹ vào ngực anh.

Tình nghĩa bạn học năm xưa, Tống Thu Hàn lẳng lặng nhấm nuốt mấy chữ này trong lòng, sau đó len lén thay hai chữ thành “Tình nghĩa yêu thầm năm xưa”. Anh nhìn cô thật sâu: “Dưa chuột được chưa?”

“Được rồi, ăn cơm luôn nhé?”

“Ừ.”

Tống Thu Hàn đi gõ cửa phòng dì Thượng, ba người ngồi với nhau ăn cơm tối. Tống Thu Hàn ăn tấm lòng Lâm Xuân Nhi mang từ ngàn dặm xa xôi về, chỉ cảm thấy ngon hơn bất cứ mỹ vị nhân gian nào. Ăn cơm xong, Tống Thu Hàn đề nghị muốn đưa Lâm Xuân Nhi về nhà, anh đeo chiếc balo to đùng của Lâm Xuân Nhi, cùng cô tới gara.

Trước khi lên xe, Lâm Xuân Nhi hỏi Tống Thu Hàn: “Ngồi ghế phụ được không?” Là một cô gái độc thân lớn tuổi, cô rất hiểu vài quy tắc tiềm tàng của xã hội này. Có nhiều đàn ông không cho người khác tùy tiện ngồi ghế lái phụ trên xe mình.

Tống Thu Hàn nghiêm túc trả lời: “Không được.”

Lâm Xuân Nhi gật đầu, mở cửa sau xe, nhưng lại bị Tống Thu Hàn đè tay lại. Anh kéo mở cửa ghế phó lái: “Lên xe đi. Đâu ra lắm quy củ vớ vẩn thế?” Anh đặt tay lên cạnh cửa che chắn, chờ cô lên xe mới đi vòng qua ghế lái, nói với bảng điều khiển xe: “Nhà Lâm Xuân Nhi.”

Lâm Xuân Nhi quay sang nhìn, bản đồ thật sự chỉ ra vị trí nhà mình.

“Tớ lưu.” Tống Thu Hàn không giải thích gì thêm, lái xe ra khỏi khu biệt thự, đi tiếp một đoạn đường là tới đại lộ đèn đuốc sáng trưng. Lâm Xuân Nhi nhìn đèn đường và dòng xe lướt qua ngoài cửa kính. Tống Thu Hàn lẳng lặng lái xe, trong xe mở bài Bleachers “Good Morning”, là bài Lâm Xuân Nhi cũng thích, hai người đều không nói gì. Cảm giác an tĩnh này khiến lòng người thoải mái, thậm chí giảm bớt mệt mỏi từ hành trình dài của Lâm Xuân Nhi. Cảm giác an bình tốt đẹp ngắn ngủi này khiến cả hai đều hi vọng nhà Lâm Xuân Nhi có thể xa một chút, hi vọng cô ở Hulunbuir, ở hồ Thanh Hải, ở Kanas hoặc thậm chí là ở hẳn phố Bakuo, hi vọng cuộc hành trình này đừng kết thúc.

Thậm chí chờ tới khi xe dừng lại, cả hai đều không nói gì, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, lại nghe tiếp vài bài hát. Ánh sáng đèn đường dịu dàng xuyên thấu qua cửa sổ xe, hắt lên mặt Lâm Xuân Nhi, tự tại an bình, là khoảnh khắc thật đẹp, thật tuyệt.