Nhảy xuống hoàng tuyền thì những chuyện quá khứ chỉ là mây khói thoảng qua, không đáng nhắc đến.
Đã nói đến vậy rồi, nếu liên quan đến chấp niệm, Cố Tinh Yên không tiện từ chối thẳng mặt, dù sao đã giúp Giang Lan Anh rồi, giúp thêm một người cũng là giúp, xem như cô độ cho người ta siêu thoát?
“Nhưng tôi không thể đảm chuyện đào đồ cổ, liên quan đến quá nhiều thứ, tôi chỉ là người bình thường, không quen biết ai.”
Giang Lan Anh đứng kế bên bổ sung:
“Hơn nữa, dù thật sự tìm được đồ cổ, đừng nói là quy ra tiền, lỡ bị người khác hiểu lầm là ăn cắp văn vật thì không hay.”
Bặc Sinh nhíu mày, không ngờ bây giờ đào món đồ sứ lại phức tạp đến vậy.
Cô ấy thở dài, nói:
“Không sao, tôi không vội, bà chủ, cô cứ cầm chìa khóa giúp tôi, có thể giúp được cô thì tốt, không giúp được thì xem như tôi tặng cô món quà gặp mặt.”
“Không biết tại sao dạo gần đây tim tôi cứ đập nhanh, trực giác mách bảo ngày tôi cởi bỏ chấp niệm sắp đến rồi.”
“Ừm… Cũng được.”
Cố Tinh Yên cũng không ngại, cô nhận lấy, cười nói:
“Ngại quá, rõ ràng là vấn đề của tôi mà phiền mọi người nghĩ cách giúp.”
Cô nhìn những người xung quanh, Giang Lan Anh, Bặc Sinh, chàng trai mũm mĩm tên Địch Trạch, cô gái mặc đồ phục tên Bao Lâm, òn có mấy khách quen tốt bụng không biết đã tụ lại từ khi nào.
Mọi người đều cực kỳ quan tâm vấn đề phát triển của cửa hàng tiện lợi.
Cố Tinh Yên bỗng cảm giác mình đã quen được rất nhiều bạn ở cửa hàng tiện lợi dị giới này.
Hả, hình như cô quên ai thì phải?
…
Quản Tuấn Phong ăn no nê mới từ từ về lại văn phòng hồ sơ vụ án.
Không có gì bất ngờ, ngoại trừ anh ta sung sướиɠ vì được ăn ngon, các đồng nghiệp còn lại đều nằm liệt trên ghế, đến trưởng phòng Vệ Hưng Học cũng hơi uể oải.
Hôm qua họ chạy đến cửa hàng tiện lợi trên danh nghĩa ra ngoài khảo át, tiếc là không mua được đồ ăn ngon mà còn gặp đội tuần tra.
Đại lão đội tuần tra phát hiện phòng hồ sơ vụ án lại tích cực như vậy, đang làm văn phòng mà không quên công việc cơ bản của quỷ sai, không tham sự yên bình nhàn nhã của văn phòng mà còn chủ động ra ngoài rèn luyện năng lực.
Đại lão cảm động cực kỳ.
Đúng lúc dạo gần đây công việc của bộ phận thu hồn quá nhiều, họ bận đầu tắt mặt tối nên đưa toàn bộ nhân viên phòng hồ sơ vụ án đến giúp đỡ.
Đó là lý do Cố Tinh Yên lại gặp Quản Tuấn Phong ở dương gian.
Trương Lị Lị thấy Quản Tuấn Phong nhẹ nhàng khoan khoái bước vào, rồi lại nhìn vết dầu trên môi anh ta, không cần đoán cũng biết anh ta lại chạy đến cửa hàng tiện lợi ăn đồ ngon.
Tức thật!
“Quản Tuấn Phong, lúc trước anh nói cửa hàng tiện lợi mấy giờ mở cửa?”
Trương Lị Lị gọi đối phương lại.
Quản Tuấn Phong về chỗ ngồi, thuận miệng trả lời.
“Sáu giờ tối.”
“Chậc.”
Trương Lị Lị hối hận vì khu 9 hơi xa nên không thể tranh thủ trước khi tan làm đến cửa hàng một chuyến.
Nhưng nghĩ đến lần trước cửa hàng đóng cửa sớm, cô ấy do dự:
“Vậy nếu bây giờ tôi qua đó thì còn mở cửa không?”
Quản Tuấn Phong gãi đầu, nghĩ đến hôm nay lệ quỷ ghé thăm, chắc hẳn công việc buôn bán cũng sẽ… Bị ảnh hưởng nhỉ?
“Nếu bây giờ đi chắc không đông lắm.”
“Nhưng mà Lị Lị, giờ đang đi làm mà.”
Trương Lị Lị mặc kệ, đi thu thập quỷ hồn người sắp chết làm tinh thần và thể lực cô ấy cạn kiệt, cô ấy không muốn thấy người chết mới thi công chức mà!
“Trưởng phòng, cháu xin nghỉ phép nửa ngày.”
Vệ Hưng Học khẽ nâng mi, “ừm” một tiếng.
Những người khác thấy thế cũng rục rịch, sôi nổi muốn xin nghỉ.
“Làm việc đàng hoàng cho tôi! Chưa đủ cực đúng không?”
Vệ Hưng Học hoàn toàn không hề có ý định quan tâm đến nhân viên nam trong phòng.
Hơn mười phút sau, Trương Lị Lị chạy một mình đến cửa hàng tiện lợi, nhìn bảng closed trên cửa kính, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chắc, không, đông?”