Mới vừa nghe đã bán hết đồ ăn vặt ngày hôm nay rồi, trong đầu Quản Tuấn Phong chỉ muốn khóc lóc thở than, còn về việc tìm kiếm nguyên nhân khác lạ gì đó… Có quan trọng không?
Không quan trọng!
Xúc xích nướng, lẩu Oden của anh ta…
Hết rồi!
Cố Tinh Yên cũng không nỡ, nghĩ đến hôm qua một mình Quản Tuấn Phong đã cống hiến hết 92 tệ, so với tất cả khách hàng hôm nay, anh ta vẫn là người mua nhiều nhất.
Thế là cô thở dài, nói:
“Anh đợi tôi một chút.”
Cố Tinh Yên chạy đến sau quầy thu ngân, lấy lon Coca cuối cùng cô để lại cho mình nhét vào trong tay Quản Tuấn Phong.
“Tôi cho anh lon Coca này, hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi, hôm qua đơn hàng của anh cũng đã đủ điều kiện nhận khuyến mãi nên xem như lon nước này là để bù đắp cho anh.”
Quản Tuấn Phong vô cùng vui vẻ cầm lấy lon Coca:
“…”
Mới một ngày trôi qua mà đã bắt đầu bán thêm đồ uống mới?
Nếu Coca đã lên kệ thì trà sữa, gà rán, que cay, kem chẳng phải sẽ không còn xa vời nữa sao?
Bà chủ, lên nhiều món hơn đi!
Cố Tinh Yên không biết anh ta đang ngẩn người suy nghĩ điều gì, lại nói:
“Trước mắt cửa hàng tiện lợi của tôi sẽ mở cửa vào lúc sáu giờ tối, nếu anh thích đồ ăn vặt của cửa hàng thì tối nay lại đến mua nha!”
Chỉ thấy vẻ mặt Quản Tuấn Phong càng thêm nhiệt tình hơn.
Cố Tinh Yên không hiểu lắm nhưng nếu bây giờ mà quay người rời đi thì lại bất lịch sự quá.
Lúc này, một cô gái ăn mặc khá nghiêm túc bước đến bên cạnh hai người, mơ màng hỏi:
“Xin hỏi cửa hàng tiện lợi còn mở cửa không?”
“Không…”
Cố Tinh Yên quay đầu định nói đã đóng cửa, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của cô gái, đầu óc của cô lập tức trở nên trống rỗng.
Hôm qua còn nghĩ không biết liệu có gặp đàn chị mới mất ở Phong Đô hay không, kết quả hôm nay đã gặp được luôn rồi.
Lúc này, người đang đứng trước mặt Cố Tinh Yên là một cô gái thành phố xinh đẹp duyên dáng, gương mặt đoan trang giỏi giang nhưng lúc này lại có chút mơ màng không hiểu tình hình.
Dường như cô gái không nhận ra Cố Tinh Yên, xuyên qua lớp cửa kính, thấy cửa hàng tiện lợi đang đóng cửa nhưng lại không muốn cứ thế rời đi.
Cô ấy đã đi thật lâu thật lâu ở nơi xa lạ và quỷ dị này, khó khăn lắm mới thấy một thứ quen thuộc nên muốn trốn vào để giúp bản thân bình tĩnh một lúc.
Cô gái chắp tay trước ngực, cầu xin:
“Xin cô cho tôi vào ngồi một lúc, tôi mang giày cao gót đi nhiều quá nên hơi mệt…”
Thấy Cố Tinh Yên không trả lời, cô ấy lại móc điện thoại trong túi xách ra.
“Tôi có thể trả tiền… Ủa?”
Màn hình điện thoại tối đen, cô ấy cứ tưởng tắt nguồn rồi nên nhấn hơi mạnh, kết quả điện thoại bị dẹp một góc như hộp giấy.
“Sao lại thế này?”
Cô gái cực kỳ bực bội.
“Ai đang chơi tôi thế?”
Cố Tinh Yên như hiểu được gì đó, thấy cô gái thật sự cần giúp đỡ, nên cô đã đồng ý.
“Chị vào ngồi uống chút nước đi, tôi cũng không định tan làm sớm như vậy.”
Cô gái nghe vậy thì lập tức thở phào, liên tục nói tiếng cảm ơn.
Cố Tinh Yên mở cửa cho cô gái vào nhưng không ngờ Quản Tuấn Phong chưa chịu rời đi cũng vào theo, ngồi cách cô gái một bàn.
Cố Tinh Yên định rót nước cho hai người, Quản Tuấn Phong xua tay nói không cần, cô gái thì xin một ly nước ấm.
“Cảm ơn bà chủ!”
Cô gái nhận nước, chưa từ bỏ ý định tiếp tục lục túi xách.
Không thấy điện thoại, lấy ví tiền định móc vài tệ ra, nào ngờ phát hiện tiền đã biến thành giấy trắng.
“Sao lại thế…”
Cô gái lẩm bẩm.
Quản Tuấn Phong không nhìn nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở cô gái:
“Hẳn có người đã từng nói với cô đây là khu 9, cô không thể không biết gì.”
Cố Tinh Yên đứng sau quầy thu ngân yên lặng nghe ngóng.
Cô gái im bặt, đầu ngón tay từ từ vuốt ve tờ giấy trắng trong tay, sắc mặt lúc sáng lúc tối.