Sau quầy làm việc còn có các kệ hàng cao lên tận trần nhà, có vài ô vuông trống to đến mức chắc dùng để đặt lò vi sóng, nhưng bây giờ đã bị Cố Tinh Yên dùng để đặt một vài nguyên liệu dự phòng.
Tiếc là cô vốn không nơi nương tựa, đến bệnh viện khám đã tiêu hết hơn phân nửa số tiền để dành, người bình thường nếu không đi vay sẽ không chọn mở cửa hàng với điều kiện kinh tế eo hẹp như thế này.
Ngoài ra, lợi nhuận của cửa hàng vốn không nhiều, đổi tiền còn bị công ty khấu trừ phí thủ tục, tốc độ tăng tiến tài sản của cô quả thật là không khác gì rùa bò.
Ngày thứ hai mở cửa hàng, Cố Tinh Yên lo lắng về dòng tiền ít ỏi đến đáng thương của mình.
Cô không tin một công ty thần kỳ như vậy lại không cho người ta con đường sống, nếu không cũng sẽ không chọn một nhân viên nghèo kiết xác như cô.
Có lẽ cách để phá vỡ cục diện hiện giờ chính là phải bắt đầu từ chính bản thân vị diện này?
Nhân lúc mình vẫn có thể “thấy” động tĩnh trên đường, bây giờ trong tiệm cũng không có khách gì cần tiếp, Cố Tinh Yên ra khỏi cửa hàng tiện lợi đi dạo một vòng để tìm linh cảm giải quyết vấn đề.
Trời xa đất lạ, cô cũng không dám đi quá xa, chỉ đi dọc theo vỉa hè thời dân quốc.
Những người trên phố ngoại trừ sắc mặt tái nhợt khác thường thì không có gì khác so với Cố Tinh Yên.
Họ không kinh khủng như hình ảnh quỷ quái được miêu tả trong các tác phẩm nghệ thuật, họ cũng biết đi dạo phố, nói chuyện phiếm, thậm chí còn mở cửa hàng buôn bán.
Phố Phong Đô, nơi cô mở cửa hàng cũng được xem như một con phố thương mại rất sầm uất, ngoài đa phần là các cửa hàng bán hương khói ra còn có cửa hàng bán trang phục, đồ chơi, vật phẩm trang sức thậm chí còn có cả bệnh viện – spa thú cưng.
Ở đây không có mặt trời và mặt trăng, chỉ có bầu trời xám xịt, nếu thích trời nhiều mây, cộng thêm không sợ gió âm thi thoảng sẽ thổi đến thì đi dạo ở đây cũng là một sựhưởng thụ.
Góc đường có một cây đa lớn, đường kính tán cây chừng 40cm, chạc cây rậm rạp đến mức không có tia sáng nào chiếu qua được.
Rõ ràng nơi này không có ánh mặt trời nhưng vẫn có rất nhiều quỷ hồn thích tụ tập dưới tán cây đa để “hóng mát”.
Quỷ hồn tụ tập thành từng nhóm nhỏ trò chuyện và trung tâm của cuộc trò chuyện thường là các ông cụ bà cụ.
Cố Tinh Yên lén lút đến gần nhóm người, không ít người sau khi đυ.ng trúng cô thì lùi ra sau nửa mét như chạm phải điện, ngạc nhiên ngơ ngác nhìn cô, sau đó yên lặng tránh xa.
Lúc này, một ông cụ ở gần cô nhất đang nói chuyện hăng say, không để ý đến động tĩnh nhỏ xung quanh.
“Năm đó lúc tôi lảng vảng trong thôn, rất nhiều lão quỷ thích bám lên người trẻ sơ sinh! Trời, thịt mềm ơi là mềm, thơm cực kỳ!”
“Tôi thì khác! Tôi thích mấy cô gái mới chớm tuổi đôi mươi!”
Có người bật cười thành tiếng.
“Các ông không biết đâu, mấy cô gái tuổi đôi mươi thịt hơi giòn nhẹ, mùi vị thì vừa ngọt vừa hơi đắng chát!”
Một cụ lão khác lập tức phản bác:
“Ông lừa ai đó, rõ ràng thịt của mấy cô gái trẻ chua chua ngọt ngọt mà!”
Mọi người cười vang.
“Haiz các ông không tin, cô gái càng đọc sách nhiều thì càng đắng, nhưng tôi thích vị như thế, tôi thích vị đắng như mực!”
Có người hùa theo:
“Chỉ có ông là hiểu biết thôi, chúng tôi đâu biết phân biệt đâu!”
“Đúng rồi, lần tới ông dẫn chúng tôi đi nếm thử cái gọi là đắng như mực đi!”
“Người hiện đại bắt con gái đọc nhiều sách quá, mà tôi thấy ít đọc sách, ít suy nghĩ, ít suy nghĩ thì thịt mới ngọt được! Tôi không hiểu gu của các ông luôn đấy!”
“Ha ha ha! Sao ông nghiêm túc thế? Đắng thì có điểm hay của đắng, cũng nhiều người thích mà?”
Cố Tinh Yên nghe bọn họ nói xong thì không khỏi nhíu chặt mày, chân hơi bủn rủn xoay người chạy về phía cửa hàng tiện lợi.
Đúng rồi, dù địa phủ có ngụy trang bình dân cỡ nào đi chăng nữa thì cũng là chỗ ở của quỷ.