Con Riêng Xinh Đẹp Bị Cha Kế Xấu Xí Thao Nghiện

Chương 4

Người đàn ông xoay người qua, trên mặt xuất hiện một chút khinh miệt, rắc thuốc kí©ɧ ɖụ© mua được lên món ăn Lý Bảo thích nhất, tất nhiên phải cho con riêng cao ngạo này lộ ra vẻ dâʍ đãиɠ với hắn một trận mới được.

Lý Bảo lấy bài thi ở trên bàn làm bài tập, mặc đồng phục học sinh màu trắng nền xanh, sống lưng thẳng tắp thanh tú, giữa mặt mày tràn ngập hơn thở thiếu niên, lộ ra vẻ tuấn lãng đẹp trai.

“Tiểu Bảo, ăn nhiều một chút, đây chính là dượng mất cả buổi chiều làm cho con đó.” Ba dượng cười tủm tỉm gắp thức ăn cho Lý Bảo, cười rộ lên, ánh mắt vốn đã nhỏ kia, lại biến thành một khe hở.

Lý Bảo nhẹ giọng ngăn cản: "Không cần, dượng tự ăn đi, con có thể tự gắp thức ăn.”

Cậu ghét bỏ chiếc đũa dính nước miếng của ba dượng.

Cảm xúc của người thiếu niên che giấu không tốt, bị ba dượng nhìn ra, nụ cười trên mặt ba dượng nhạt đi một chút, yên lặng một hồi, hai tròng mắt hiện lên ác ý.

Hắn kết hôn với mẹ của Lý Bảo, hoàn toàn chỉ là muốn chơi thiếu niên này, hắn thì lại chướng mắt người mẹ của Lý Bảo mới đúng.

Nhà hắn có tiền, muốn người phụ nữ gì cũng có.

Lý Bảo nhanh chóng cơm nước xong, chợt trở về phòng mình, tiếp tục làm bài tập, việc học cấp ba nặng nề, thành tích của cậu tốt, cũng tự hạn chế.

Gương mặt cậu hơi đỏ, như là nóng, cậu mở cửa sổ hít thở không khí, lại cảm giác thân thể hơi không ổn lắm. Trái tim đập rất nhanh, tiếng tim đập mạnh như đánh vào màng nhĩ, đinh tai nhức óc.

Đồng thời hai chân cậu vô thức hơi kẹp chặt, mặt mày xinh đẹp của Lý Bảo hơi nhíu lại, cậu cảm giác qυầи ɭóŧ của mình ướt, nhớp nháp rất không thoải mái, trên người cũng nóng đến lợi hại, trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng manh.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên từ bên ngoài mở ra, Lý Bảo tựa như chim sợ cành cong bình thường quay đầu, trên mặt xuất hiện vẻ mặt phẫn nộ, lớn tiếng quát mắng: "Sao dượng không gõ cửa mà vào luôn vậy!"

Thiếu niên rất coi trọng sự riêng tư của mình.

Trên mặt ba dượng tràn đầy nụ cười xin lỗi: “dượng có gõ cửa rồi, mà Tiểu Bảo không nghe thấy hả? Dượng sợ con xảy ra chuyện gì nên…”

“Tiểu Bảo, sao mặt đỏ thế con?" Đang nói chuyện, ba dượng đã đóng cửa lại đi vào, vẻ mặt quan tâm, cái kia thân hình khổng lồ sắp gấp ba lần thân hình của con riêng rồi.

Ba dượng đưa tay sờ lên cái trán xinh đẹp của con riêng, Lý Bảo đánh rớt tay của hắn xuống, trên người càng nóng lên, bụng dưới căng trướng, quần cũng càng thêm ướt, thở ra hơi thở cũng hơi nóng bỏng.

“Con không sao.” Lý Bảo đẩy bụng ba dượng một cái, từ chối hắn đυ.ng vào mình.

Ba dượng vẫn không nhúc nhích, hắn không đồng ý nói: "Mẹ con bảo dượng phải chăm sóc con thật tốt, con quên buổi sáng con đã đồng ý với mẹ rồi sao, phải ở chung với dượng thật tốt đó.”

Lý Bảo giật mình, lại cau mày nhịn xuống, để mặc cho ba dượng bế cậu lên, ngón tay khắc chế siết chặt, mẹ đơn thân không dễ dàng, cậu không thể để cho mẹ khó xử…

Ba dượng đặt cậu lên giường, bàn tay to sờ lên trán cậu, sau đó ra vẻ kinh ngạc nói: "A, hình như bị sốt rồi.”

Toàn thân Lý Bảo như là có sâu nhỏ đang gặm cắn, hai chân khép chặt vào nhau, ngực ngứa ngáy, cổ họng cũng ngứa, còn có khe thịt dị dạng phía dưới cũng ngứa.

“Không được, quần áo của Tiểu Bảo ướt hết rồi, phải cởi ra thôi.” Khóe môi ba dượng mang theo nụ cười ác ý, nhìn ánh mắt rưng rưng nước của con riêng, đưa tay cởϊ qυầи áo của cậu ra.

Lý Bảo không xác định nhìn hắn, khuôn mặt trắng trẻo xâm nhiễm một chút ửng hồng: "Phải cởϊ qυầи áo sao?"