Không Gian Tu Tiên: Bé Gái Mồ Côi Trọng Sinh Nghịch Tập

Chương 56: Người dẫn đường Anh Ca

“Hả?”

Nghe thấy tiếng truyền âm Giản Đan sững người vì bị bất ngờ sau đó nhìn một vòng dãy kệ trước mặt nhưng vẫn không phát hiện con chim vừa mới truyền âm cho nàng.

“Mỹ Nhân, Mỹ Nhân, nhìn phía bên này nè, ta ở phía dưới!”

Lần này Giản Đan nhìn xuống hàng dưới cùng của kệ để đồ, ở góc khuất hàng thấp nhất có một con chim Anh Vũ năm màu đang phẩy cánh phành phạch đυ.ng l*иg sắt, khi nó đập vào l*иg sẽ có mấy cọng lông chim màu sắc rực rỡ rơi xuống.

Thấy Giản Đan nhìn thấy nó thì còn ngẩng cái đầu sắp trọc của mình lên nháy nháy mắt nịnh nọt với nàng, tiếp tục phẩy cánh một cách hăng say.

“Mỹ Nhân, là ta! Là ta!”

Giản Đan cố nhịn cười khi thấy bộ dạng sắp trọc hết lông của con chim Anh Vũ này, nàng nhìn tiểu nhị:

“Tiểu ca, con này giá thuê thế nào vậy?”

Tiểu nhị nhìn theo ánh mắt của Giản Đan thấy cái l*иg sắt đặt ở góc dưới cùng thì biểu tình vặn vẹo trong nháy mắt sau đó mới khôi phục bình thường, nói vẻ do dự:

“Con này á…Đạo hữu, con chim Anh Ca này là linh sủng của chủ nhân nhà ta. Đã xảy ra chút xung đột nên mới bị nhốt lại, chuẩn bị ít ngày nữa sẽ xử lý.”

“Đừng! Mỹ Nhân thiện tâm, mau cứu ta cứu ta, ta có tình báo trực tiếp, ngươi cứu ta tuyệt đối sẽ không lỗ.”

Vừa truyền âm vừa đập l*иg sắt liên tục, đáng tiếc l*иg sắt quá rắn chắc nên nó không có làm gì được, Anh Ca trọc lông dùng đôi mắt ngân ngấn lệ vô cùng đáng thương nhìn Giản Đan.

Giản Đan thấy thú vị nên lại quay đầu hỏi tiểu nhị phía sau:

“Tiểu ca, ta là một Tán Tu, Túi Trữ Vật còn sạch sẽ hơn mặt mình, vừa mới giao phí vào thành xong nên ta cũng không còn dư bao nhiêu, muốn thuê người dẫn đường rẻ nhất có khi còn chả đủ linh thạch, con chim Anh Ca này dù sao cũng phải đi xử lý vậy nên ta dùng năm khối hạ phẩm linh thạch còn lại này để lại cho ngươi hết, mình ngươi giữ lấy đi.”

“Nói nữa, ngươi xem bộ dáng của con Anh Ca này xem, trước sau gì thì nó cũng chả sống được mấy ngày nữa!”

Nghe thế chim Anh Ca trong l*иg sắt ngừng chụp cánh, thuận thế nằm ngã ra, đôi mắt nhắm lại, lưỡi lè ra tỏ vẻ bản thân sắp chết tới nơi.

Giản Đan thật sự muốn che mặt vì xấu hổ, sự phối hợp này quả thật quá ăn ý, quá hoàn hảo!

Mặt của tiểu nhị lại bắt đầu vặn vẹo sau đó nhanh nhẹn nhận linh thạch bỏ vào Túi Trữ Vật của mình, mở cửa l*иg sắt, đem ‘chuẩn bị’ tắt thở Anh Ca ra, hét lên với Giản Đan:

“Làm phiền đạo hữu nhường đường để ta đi xử lý con Anh Ca này cái đã, haiz! Tránh làm bẩn cửa hàng của chúng ta.”

Giản Đan hiểu ý xoay người đi theo tiểu nhị ra ngoài:

“Người dẫn đường của nhà ngươi rất tốt nhưng ngại cái túi của ta hơi ngượng ngùng.”

Sau khi ra khỏi cửa hàng Giản Đan nhận lấy Anh Ca đang giả chết, cất vào trong tay áo xong bước về phía trung tâm thành trì.

Tiểu nhị xoay người trở về “Thiên Vấn Các”, bước lên cầu thang lên lầu hai, vào căn phòng cuối cùng ở hành lang.

Trong phòng có một nam tử mặc Pháp Y màu trắng thêu ám văn, tay cầm quạt lông phe phẩy nằm nghiêng trên trường kỷ, hắn nhìn điếm tiểu nhị hỏi:

“Tiễn cái tai họa kia ra ngoài chưa?”

Tiểu nhị dùng ống tay áo lau mồ hôi không hề tồn tại trên trán, khom người đáp lời:

“Đã dựa theo phân phó của Tôn Chủ làm rồi ạ.”

“Lui ra đi!”

Nam tử vẫy vẫy quạt lông, tiểu nhị vâng lời lui ra ngoài.

Giản Đan tiếp tục bước theo con Phố chính đi tiếp vào trong Thành, sau khi bước qua cửa thành trước mặt chia thành ba con đường hướng đến những nơi khác nhau.

Anh Ca trong tay áo không tiếp tục giả chết mà vội truyền âm cho Giản Đan:

“Mỹ Nhân, con đường bên tay trái của ngươi đi hướng bến tàu chuyên vận chuyển hàng hóa. Con đường chính giữa đi thẳng đến Phủ Thành Chủ, hai bên đường đều là cửa hàng lớn với nơi Tu Sĩ thường trú trong Thành này cùng gia quyến. Con đường bên tay phải lại là con đường hỗn tạp nhất, cái gì cũng có.”

Giản Đan gật đầu, rẻ phải ngay lập tức.

Hai bên đường có đủ loại cửa hàng, biển hiệu đa dạng không trùng lặp nhưng đều gắn thêm không khí Tiên gia như Tiên Phù Đường, Bảo Duyệt Các, Tiên Khí Lâu, đương nhiên không thể thiếu Tiên Lai Khách Điếm.

Lui tới Tu Sĩ cũng ăn mặc đủ loại đủ kiểu dáng khác nhau, Tiên, Ma, Yêu cùng nhau hài hòa đi chung một con đường.

Giản Đan không có nhìn kỹ mà chỉ bước vào cửa tiệm gần mình nhất “Điển Quỹ Đình”, đặt tên cao nhã vậy chứ thật ra nó là tiệm cầm đồ, chỗ này chủ yếu xử lý tiêu thụ tang vật, mới rồi nàng có truyền âm hỏi Anh Ca.

Sau Quầy ngồi một vị lão giả tiên phong đạo cốt, chòm râu hoa râm dài rũ đến ngực, nói chuyện lúc nào cũng kèm theo tiếng thở mạnh tạo cảm giác như ông lão này lúc nào cũng có thể ngất xỉu:

“Tiên tử. Có đồ gì cần cầm cố vậy?”

Giản Đan nhanh nhẹn móc ra một cái Túi Trữ Vật từ vạt áo ném cho lão giả, nàng nói thẳng trước khi lão giả hỏi:

“Toàn bộ cầm chết hết, ngài xem xem rồi đưa chút linh thạch đi.”

Sở dĩ Giản Đan có thể dễ dãi như vậy là vì từ lúc nàng bước vào cửa hàng đã có một cổ thần thức tỏa định nàng, tuy không có ác ý nhưng vẫn khiến lưng nàng như bị kim chích, lão giả trước mặt này không thật sự gần đất xa trời như lão đang tỏ ra.

Cách gần Giản Đan thậm chí còn cảm giác được không khí âm hàn như có như không, còn Anh Ca đang trốn trong tay áo của nàng thì đã cứng đờ giả chết, hoàn toàn không có một chút động tĩnh.

“Tu Sĩ bây giờ cứ thích nóng vội. Để lão nhân xem xem thử.”

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Đang lúc Giản Đan tính toán tìm cơ hội trốn chạy thì lão giả ném trả Túi Trữ Vật lại cho nàng:

“Tiền với hàng hai bên thanh toán xong, không nhận trả hàng!”

Giản Đan như được đại xá, nhận lấy Túi Trữ Vật cũng chưa nhìn xem đã lắc mình ra khỏi cửa hàng.

Một chùm ánh sáng trắng xuất hiện, toàn thân bạch y tay cầm quạt lông Tôn Chủ xuất hiện bên cạnh lão giả, cung kính chắp tay với lão giả:

“Đa tạ!”