“Hoảng cái gì mà hoảng, cứ từ từ nói xem nào? Có chuyện gì?”
Triệu Mục Phong dù sao cũng từng trải qua mưa gió nên lúc bấy giờ vẫn còn bình tĩnh, ngồi dựa lưng vào ghế ngăn lại cơn hoảng loạn của Quản Gia Triệu.
Quản Gia Triệu xoa mồ hôi trên trán sau đó nhìn Giản Đan.
Giản Đan cũng kinh ngạc nhìn Quản Gia Triệu, sau đó quay sang nhìn Triệu Mục Phong nói:
“Ba, trước khi về nhà con còn ghé ngang Bệnh Viện thăm hai người họ, Tử Du ngoại trừ mặt mày xanh xao chút thì không có chuyện gì, Tử Hàn cũng khôi phục rất tốt, Dì Tiền ở bên cạnh chăm sóc bọn họ, có cái Tử Du nó rất nhớ Ba nên con tính về hỏi Ba xem Ba có thời gian thì tới Bệnh Viện thăm Tử Du nè, giờ sao thế?”
Dứt lời quay đầu nhìn Quản Gia Triệu, chờ ông ấy nói tiếp.
Quản Gia Triệu ngẩng đầu nhìn Triệu Mục Phong nói:
“Vừa rồi Vệ Sĩ của Tử Hàn gọi điện báo Tử Du làm Tử Hàn bị thương.”
“A?” Giản Đan kinh ngạc thật sự.
“Sao Tử Du có thể làm người khác bị thương được?”
Ngụ ý là một người đang tê liệt nằm trên giường sao có thể làm người khác bị thương.
Quản Gia Triệu lại xoa những giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, nhìn Triệu Mục Phong nói:
“Tiểu thư bảo thiếu gia đỡ cổ ngồi dậy, kết quả…kết quả…cổ cắn chặt cổ của thiếu gia. Sau đó Vệ Sĩ không dám kéo bọn họ ra nên động mạch cổ của thiếu gia bị cắn rách, đang được cấp cứu.”
Quản Gia Triệu nói xong cúi gằm mặt không dám thở mạnh, sợ Triệu Mục Phong giận chó đánh mèo bản thân.
“Cái gì?”
Triệu Mục Phong “Tạch” một phát bật dậy,
“Chuẩn bị xe tới Bệnh Viện!”
Nói xong sải bước ra khỏi Thư Phòng mà không thèm nói gì với Giản Đan.
Giản Đan chỉ đứng im nhìn bọn họ vội vã ra ngoài, sau đó đến chỗ cửa sổ nhìn chiếc xe hơi màu đen nhanh như điện chớp rời khỏi Triệu Trạch, sau đó khóe môi ngoéo một cái rồi thong thả ung dung bước xuống lầu.
Cô cũng lên xe rời khỏi Biệt Thự cùa nhà họ Triệu, sau khi lên xe Chu Binh nhìn cô qua gương chiếu hậu, Giản Đan lười nhác chống má hỏi:
“Sao vậy Chu ca?”
“Anh không ngờ tiểu cô nương Triệu Tử Du lại có thể tàn nhẫn đến vậy! Đúng là Chó cắn người là Chó không kêu.”
“Con Thỏ nóng nảy còn có thể cắn người huống chi cô ta còn được nuông chiều từ bé, đột nhiên bị người thân phản bội không điên mới lạ.”
“Đúng thật.”
Sau đó trong xe khôi phục yên tĩnh, Giản Đan nhìn ra ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ về kế hoạch kế tiếp, trước mắt mọi chuyện ở Thủ Đô đã hạ màn, tiếp theo cô phải về quê diễn vở diễn cuối với Đỗ Yên Nhiên mới được.
Giữa trưa một tuần sau Giản Đan về tới nơi cô đã xa cách một năm qua, nơi này có ký ức của cô với Mẹ, có thời thơ ấu vô ưu vô lo của cô, cũng có người bạn thân lúc xưa Đỗ Yên Nhiên.
Lúc trước khi rời đi cô đã bán tòa nhà cũ, hiện giờ Giản Đan tạm thời không thiếu chỗ ở, tất cả đồ đạc đều đặt trong Không Gian nên cô đi thẳng đến Núi Lạc Hà.
Núi Lạc Hà tọa lạc ở phía Tây thành phố, bởi vì khi Mặt Trời lặn ánh nắng chiều vô cùng xinh đẹp nên nơi này mới được đặt tên như thế, tại sâu trong ngọn Núi này có một phần cơ duyên của Giản Đan.
Năm đó Giản Đan tu luyện hơi có thành tựu đã một mình vào Núi sâu thăm dò, sâu trong Núi Lạc Hà cô đã phát hiện một cây Tẩy Linh quả, quả tử suy dinh dưỡng nghiêm trọng đến mức không thể ăn nên nó đã được Giản Đan bỏ vào Không Gian của mặt trang sức Bạch Ngọc Lan khi đó để nuôi dưỡng.
Chờ đến lúc quả tử chín mọng đã bị Đỗ Yên Nhiên lấy đi để tẩy bỏ một cái linh căn, tốc độ tu luyện tăng lên, vượt qua Giản Đan lúc bấy giờ.
Ngày đó khi nhường viên Tẩy Linh quả này Giản Đan cũng đã suy xét kĩ lưỡng, so với việc tẩy mất một cái linh căn để tu luyện nhanh hơn thì cô càng coi trọng tình hữu nghị với Yên Nhiên, huống hồ lúc ấy hai người còn chưa biết có thể rời khỏi hạ giới này hay không, không có khái niệm về việc tu luyện đến cùng, chỉ nghĩ làm thế nào để trở nên mạnh hơn, để không bị ăn hϊếp thôi.
Có đôi khi chỉ một suy nghĩ sai lầm dẫn đến lựa chọn sai sẽ có kết quả hoàn toàn khác.
Kiếp này Giản Đan cảm thấy cô có thể thu hồi lại cơ duyên này, chỉ có điều hiện tại cô là Hỗn Độn linh căn nên không cần dùng tới viên trái cây này thôi.
Mà trọng sinh Đỗ Yên Nhiên thì lại bức thiết yêu cầu viên trái cây này, nói thật ra Giản Đan có cảm giác vận mệnh chú định viên Tẩy Linh quả này cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay Đỗ Yên Nhiên.
Từ sau khi Giản Đan tu luyện Thiên Địa Hỗn Độn công pháp, những hiểu được khi đã từng là Đại Tu Sĩ khiến cô có được những trực giác chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời nhưng lại vô cùng chính xác.
Ngày đó lúc phát hiện ra Tẩy Linh quả thật ra Giản Đan không nhận ra nó, chỉ có cảm giác linh khí ẩn hiện phát ra từ viên trái cây này không khác gì mấy so với linh khí mình tu luyện nên mới quý trọng nhổ đem về trồng.
Chờ đến khi tu vi của cô tăng lên, cởi bỏ được cấm chế, đọc được “Vạn Vật Phổ” mới biết được sự trân quý của vật ấy, đột nhiên hưng phấn mới khiến Đỗ Yên Nhiên biết tin.
Nhưng địa phương phát hiện ra nó lúc ấy cô lại tránh nhắc đến theo bản năng, không để Đỗ Yên Nhiên biết toàn bộ quá trình.
Giản Đan giống như một cao thủ đã tu luyện thành công, mái tóc đen dài tung bay theo gió, thân hình chợt lóe giữa các nhánh cây, mượn lực hướng vào sâu trong Núi Lạc Hà.
Cô vẫn nhớ mang máng vị trí cụ thể, sau khi đi qua một cây Hòe cao lớn sẽ có một con đường dốc rất sâu, khi ấy cô mới Trúc Cơ không bao lâu, mới học được ngự kiếm phi hành, không biết trời cao đất dày vào rừng diễn luyện kỹ năng mới học, kết quả thì…
Bị những nhánh cây ngang dọc đan xen ngăn cản, đong đưa lúc lắc ngã xuống con đường dốc, cứng rắn đập trúng một tảng đá, khiến bản thân ngã thất điên bát đảo, lúc ngẩng đầu lên mới nhìn thấy cây Tẩy Linh quả ẩn phía dưới tảng đá.
Chính vì vậy hiện giờ Giản Đan còn chưa Trúc Cơ nên mới lựa chọn dùng Khinh Thân thuật tiến vào Núi Lạc Hà, tuy phải mất chút thời gian nhưng lại rất thuận lợi.
Nhưng khi càng gần đến nơi cô càng có thể cảm giác được một tia linh lực đang dao động như có như không, lúc đứng trên đỉnh cây Hòe thì có thể cảm giác được rõ ràng có linh lực đang dao động, tựa hồ có người đang ở giai đoạn đánh vỡ vách tường cảnh giới.
Đôi mắt của Giản Đan trở nên thâm thúy khi nhìn thấy rõ người đang ở phía bên dưới.