Giây phút này Giản Đan thật sự đã động sát tâm, từ lúc trọng sinh về đến giờ cô chưa bao giờ có lúc nào lại phẫn nộ như lúc này.
Đơn giản là trong cơ thể của Tập tiểu công tử có một trương Tục Mệnh Phù, hơi thở tàn lưu trên đó chính là hơi thở của Mẹ cô, lấy mạng đổi mạng, để cậu ta có thể thuận lợi sống cho đến ngày hôm nay.
Hóa ra đây chính là cái giá mà Mẹ cô phải trả, là nguyên nhân để nhà họ Tập đồng ý bảo vệ Mẹ con cô mười năm, hai mắt Giản Đan hờ hững nhìn Tập tiểu công tử.
Lúc này khí thế của một Tu Sĩ đã từng đạt đến Đại Thừa kỳ chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác sợ hãi, mọi người chung quanh dường như cũng cảm giác được sự bất an trong không khí nên bắt đầu yên lặng, các cô gái vây quanh Tiểu Tập ngậm miệng hết lại, nhìn theo tầm mắt của cậu ta mà thấy Giản Đan.
Toàn thân Tập tiểu công tử thì lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, yết hầu như bị người khác bóp chặt, hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt lạnh nhạt của Giản Đan càng khiến cậu ta hãi hùng khϊếp vía.
Giản Đan bước từng bước ưu nhã về phía Tập Trọng Thu, mỗi một bước phảng phất như đang đạp ở trong lòng cậu ta khiến thái dương cậu chậm rãi toát mồ hôi, mọi người xung quanh tự động nhường ra một lối đi.
Nụ cười nhã nhặn của Giản Đan lần đầu tiên nhuộm đẫm máu tươi, bộ váy đỏ càng khiến cô như đóa hoa đoạt mệnh của Địa Ngục.
Tay của Giản Đan đã tụ tập pháp lực, chỉ cần cô giơ tay là có thể lấy tờ Phù triện ra khỏi cơ thể Tập Trọng Thu, nhưng cho dù có lấy lại Tục Mệnh Phù thì sao? Có thể lấy lại mạng sống cho Mẹ cô không?
Không thể, cả hai đời cô đều không thể ngăn cản sự ra đi của Mẹ cô, lòng cô điên cuồng muốn mạt sát người này để phát tiết sự phẫn nộ của mình.
Sát khí gần như hóa thật bắt đầu xúm lại xung quanh Tập Trọng Thu, lúc này cậu ta vô cùng tuyệt vọng, mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Giản Đan.”
Dường như vận mệnh chú định khiến cô nghe thấy được giọng nói nhỏ nhẹ của Mẹ cô, lúc này Giản Đan chỉ đứng cách Tập Trọng Thu một bước chân, tóc đen váy đỏ chấm đất, khí thế cùng sát khí ngoại phóng xung quanh người Giản Đan, chỉ có ánh mắt là hờ hững không đổi.
Giản Đan nhìn thẳng vào mắt Tập Trọng Thu, ảnh ngược của cô nằm trong đôi mắt màu nâu nhạt, một lúc lâu sau mới truyền âm: “Cố gắng mà tồn tại!”
Sau khi Giản Đan thu hồi khí thế quanh thân thì Tập Trọng Thu mới có thể hoạt động nhưng cậu ta lại không dám, thậm chí hai chân còn mềm nhũn ra, té xuống đất.
Giây phút giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Giản Đan vang lên bên tai cậu ta mới ngẩng đầu lên nhìn cô, cô gái trước mặt không phải là mỹ nữ nhưng lại có khí chất thiên thành, đôi mắt cô vô cùng xuất sắc, trong mắt chứa đầy sự hờ hững với sinh mệnh.
Cậu ta biết mình vừa dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, bản thân lại gật đầu trong vô thức, sau đó cô gái trước mặt cong môi cười rồi xoay người nhanh nhẹn bỏ đi.
Cho tới lúc này cậu ta mới nhận ra sự chật vật của mình, chiếc áo sơ mi trắng trên người ướt sũng mồ hôi, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước, đôi chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.
Cậu ta muốn dùng đôi tay chống đất để đứng lên nhưng lại ngã trở về, lúc này không khí bị cấm chung quanh mới bắt đầu lưu động trở lại, mọi người cùng nhìn về phía chàng trai đang ngồi dưới đất, hai người đàn ông cao to vạm vỡ bước xuyên qua đám đông đến bên cạnh Tập Trọng Thu, mỗi người đỡ một bên, vội vàng rời khỏi Viện Bảo Tàng.
Lúc Tập Trọng Thu ngồi trên xe vẫn không ức chế được đôi tay run rẩy của mình, cậu ta cố gắng nắm chặt các ngón tay lại thành nắm đấm mới cảm giác được đôi tay khôi phục một chút sức lực, cậu ta nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi bằng giọng hơi run:
“Ngô thúc, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người đã gặp cô gái kia bao giờ chưa?”
Người kêu Ngô thúc ngồi bên cạnh im lặng một lát rồi mới mở miệng:
“Lúc chúng ta nhìn thấy thì cháu đã ngã trên mặt đất rồi, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của một cô gái, chú đã sắp xếp người điều tra Camera an ninh, mới vừa nhận được báo cáo xong, có một đoạn dường như đã bị nhiễu sóng nên không quay được gì, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô gái đó, có mỗi mình Thiếu Gia thấy chính diện khuôn mặt cô ta thôi.”
“Ừ, cháu trông lạ lắm. Mọi người phát hiện không thích hợp từ lúc nào vậy?”
Ngô thúc dời tầm mắt về phía Tập Trọng Thu:
“Sát khí! Sát khí nồng đậm đến mức khiến bọn chú cảm thấy run rẩy, chú có cảm giác chú cũng không thể bảo vệ được cháu.”
Không khí im lặng kéo dài, tuy Tập Trọng Thu được gọi là tiểu thiếu gia nhưng cậu ta không phải là con nít, cậu ta biết những người bảo vệ xung quanh mình đều là người lui ra từ đoàn đặc chiến, trên tay ai cũng từng dính máu, đặc biệt là Ngô thúc, người còn được gọi là “Ám Dạ U Linh” khiến địch quốc sợ hãi.
Ông bị trọng thương nên mới bị cưỡng chế về nước điều dưỡng nhưng bản thân lại không chịu ngồi yên cho nên mới được Ba cậu ta điều tới bảo vệ cậu, đây vốn là một công tác hết sức nhẹ nhàng, không ngờ hôm nay lại bị một phen dọa đến mức tim đập thình thịch.
Giản Đan rời khỏi Viện Bảo Tàng, đứng bên cạnh Cột Cờ của Quảng Trường, cô ngẩng đầu nhìn lá Quốc Kỳ, lá Cờ màu đỏ tươi như màu chiếc Váy cô đang mặc, nó được nhuộm bằng máu tươi.
Cô đã thay đổi không còn là một cô gái còn hát Quốc Ca, còn giơ tay chào khi Quốc Kỳ dâng lên, những trải nghiệm, kinh nghiệm ở kiếp trước đã khiến cô học được cách coi thường sinh mệnh, sát phạt quả quyết, càng ngày càng có khí thế của Đại Tu Sĩ, gặp Thần sát Thần, gặp Phật diệt Phật, chỉ biết toàn tâm toàn ý tăng tu vi, chỉ biết hướng về phía trước mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Hôm nay nếu không nhờ lời kêu gọi của Mẹ cô thì phỏng chừng cô đã gϊếŧ chàng trai kia rồi.
Có lẽ Mẹ cô đã lường trước được ngày này nên mới trước tiên an bài, giọng nói được phong ấn sẽ bị kích phát khi hơi thở của cô phóng thích ra, kéo cô lại từ trạng thái bạo nộ.
Từ giọng nói của Mẹ cô có thể cảm nhận được tình yêu của bà không tồn chút tư tâm hay vụ lợi nào.