“Yên Nhiên, dạo này cậu đang bận gì thế? Sao tôi tới Thủ Đô rồi cậu chẳng liên lạc gì với tôi vậy? Có phải cậu quên tôi rồi phải không?”
“Đâu có đâu! Tại tôi sợ làm phiền chuyện cậu kết nối tình cảm với người nhà cậu ấy chứ. Sao rồi? Mọi việc thuận lợi hết hả?”
Giọng nói của Đỗ Yên Nhiên chẳng hề có chút chột dạ nào mà thậm chí còn có vẻ đắc ý.
Giản Đan cười cười, cô không muốn phải liên hệ với cô ta nữa nhưng mà có một số việc vẫn phải đào hố sẵn, nếu không thì sẽ không còn thú vị.
“Ba tôi đối xử với tôi rất tốt, ăn ở đi lại không thiếu với tôi thứ gì, có cái hai hôm nay tôi mới biết em trai cùng Cha khác Mẹ của tôi bị bệnh cần phải đổi Thận, không biết tôi có giúp được gì cho cậu ấy không nữa, hôm nay tôi đi test thử nè mà chưa có kết quả.”
“A? Bọn họ ép hay cậu tự chủ động vậy? Cậu nghĩ sao á?”
“Bọn họ cầu xin tôi, bảo là họ hàng gần thì tỷ lệ phù hợp sẽ cao hơn, nếu kết quả kiểm tra mà phù hợp thì chuyện có hiến Thận hay không tùy thuộc vào quyết định của tôi chứ không ai ép tôi hết, tôi cũng thấp thỏm lắm, dù sao đi nữa thì đó cũng là người thân của mình mà, vừa hy vọng mình có thể giúp lại vừa sợ mình phù hợp, cậu thấy tôi nghĩ vậy là sai hay đúng?”
“Chuyện này đâu có gì sai đâu, người không vì mình Trời tru Đất diệt, ích kỷ vì bản thân không có gì sai hết nhưng mà đó là Ba ruột của cậu, là người thân duy nhất còn ở trên đời của cậu, nếu…tôi nói nếu như kết quả kiểm tra phù hợp thì cậu có thể suy xét thử xem, làm như vậy thì Ba cậu sẽ càng cảm động, càng cảm thấy áy náy với cậu nên sẽ càng bồi thường nhiều hơn cho cậu, sau này địa vị của cậu ở nhà họ Triệu sẽ càng được nâng cao, vị Dì kia cũng sẽ cung phụng cậu bởi vì cậu là ân nhân cứu mạng của con trai bà ấy mà đúng không.”
Ám quang hiện lên trong mắt Giản Đan, cô nhếch khóe miệng cười lạnh lùng, kiếp trước Đỗ Yên Nhiên không có nói như thế này, cô ta cực lực khuyên can Giản Đan, khuyên cô không nên làm chuyện ngốc nghếch, không thể hiến Thận vì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, một vạn điều không yên tâm về Giản Đan.
Đỗ Yên Nhiên cảm thấy cô sẽ ngốc nghếch đồng ý, sau này khi cô chật vật trở về người chăm sóc cô lại là Đỗ Yên Nhiên, cô ta ở bên cạnh giúp cô vượt qua thời gian khó khăn, chính vì thế nên khi phát hiện tiên duyên Giản Đan mới nguyện ý chia sẻ cho cô ta.
Đúng là lòng người đổi thay, hiện tại Đỗ Yên Nhiên đã không còn là người bạn tốt của cô ở kiếp trước mà là nữ tu sĩ đã trải qua muôn vàn khảo nghiệm tàn khốc của thế giới tu tiên.
“Giản Đan, cậu có nghe tôi nói không vậy?”
“Ừ, có, vừa rồi tôi nghĩ lại thấy cậu nói cũng đúng, nghe cậu nói xong tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, đúng là phải có bạn thân chia sẻ tâm sự thì mới có thể tiếp tục làm cục đá vui vẻ được.”
“Đúng rồi, có chuyện gì còn phân vân thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào nhé, chúng ta là bạn bè mà.”
“Ok, tôi biết rồi, tiểu quỷ nhà cậu, liên lạc sau nha.”
Sau khi cúp điện thoại Đỗ Yên Nhiên đắc ý dào dạt, khóe môi mỉm cười không khép lại được, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của cô ta.
Giản Đan vẫn đi theo quỹ đạo của kiếp trước, tuy cô ta thay đổi một số hành vi nhưng chỉ cần phương hướng đại khái không thay đổi là được, kiếp này chỉ có mình cô ta nên chắc chắn sẽ phát triển hơn hẳn kiếp trước, còn nhiều cơ duyên bí ẩn chờ cô ta đi lấy ấy chứ.
Nghĩ thế liền bày tư thế tiến vào trạng thái tu luyện, linh khí ở thành thị vô cùng loãng, trải qua sự nỗ lực của cô ta cùng với một cây Tẩy Tủy Thảo khó khăn lắm mới bước vào Luyện Khí tầng một.
Linh khí trong Không Gian Linh Khí không được nồng đậm cho lắm, dược liệu lại cần được tẩm bổ cho nên cô ta chỉ có thể dùng ở giai đoạn chuyển cấp, xem ra thời gian tới cô ta phải vào Rừng sâu Núi thẳm coi thử thế nào, sau đó Đỗ Yên Nhiên chuyên tâm vào việc tu luyện, chậm rãi vận chuyển tâm pháp.
Hai ngày sau Giản Đan nhận được điện thoại báo cáo tiến độ thu mua của Chu Binh.
“Mấy ngày hôm nay anh đã kiểm tra hết số đồ cổ bị Triệu Mục Phong bán, có mười mấy món đồ có gia huy của nhà họ Giản, đều được anh thu lại hòm hòm rồi, chỉ còn một số món nằm trong tay mấy nhà đỉnh cấp gia tộc của Thủ Đô, không phải được bán mà do Triệu Mục Phong tặng nên có vẻ không dễ thu hồi.”
“Không sao, có thể thu được bao nhiêu thì thu, tra xem Triệu Mục Phong có chỗ gửi đồ cổ nào khác không, mấy thứ này kém xa với số lượng lúc trước Giản gia đưa cho ông ta. Đừng kinh động ông ta nhé, nhân tiện anh làm thủ tục tạm nghỉ học giúp em luôn.”
“Ok, anh hiểu rồi, em cứ chờ tin tức của anh.”
“Còn phải làm phiền Chu ca giúp em tra thử, em muốn ngẫu nhiên chạm mặt con trai nhà họ Tập.”
“Vấn đề này hơi phiền phức, vị tiểu thiếu gia này chính là tròng mắt của nhà họ Tập, xung quanh cậu ta không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm ấy!”
“Anh hãy bắt đầu từ đoàn hậu viên của Tập tiểu công tử ấy, bọn họ vẫn luôn muốn làm quen với tiểu thiếu gia nhà họ Tập mà, em không tính làm gì hết, chỉ muốn nhìn xa xa thử vị quý công tử này thôi.”
“Ok, anh hiểu.”
Cúp điện thoại, Giản Đan bắt đầu trầm tư, thật ra cô đã gặp gia chủ hiện tại của nhà họ Tập rồi, nhìn tướng mạo thì mệnh ông ta chỉ có một đứa con trai, còn là mệnh ấu tử chết yểu, chính vì vậy nên cô hơi nghi ngờ khi cậu con trai này vẫn còn sống đến ngày trưởng thành mười tám tuổi.
Cô đoán có thể Giản gia đã tặng nhà họ Tập một viên Duyên Thọ Đan để đổi lấy mười năm bình an của cô với Giản Nhu, theo cô thấy còn không bằng hồi đó xúi nhà họ Tập đối phó với Triệu Mục Phong còn đơn giản hơn nhiều.
Có điều khi cô đứng xem dưới góc độ của bên thứ ba mới phát hiện một số manh mối.
Để nhà họ Tập đối phó với mình Triệu Mục Phong thì chỉ là việc đơn giản nhưng khi đó nhà họ Triệu đã phát triển lớn mạnh hơn trước rất nhiều, để một gia tộc đột nhiên ngã xuống khỏi thần đàn không phải việc đơn giản, vì Giản Nhu mà phải đối nghịch với cả một gia tộc, tin rằng khi ấy lão Tập còn chưa là gia chủ nên sẽ không thể làm được.
Mặt khác Giản Đan đoán rằng Mẹ cô cũng nhân sự việc của nhà họ Triệu để khiến Giản gia hoàn toàn biến mất khỏi nơi thị phi là Thủ Đô, đồng thời đẩy hiểm nguy cho nhà họ Triệu, còn Mẹ cô thì có thể an tâm một mình nuôi dạy cô trưởng thành mà không phải đối tượng để nhà họ Triệu dùng để liên hôn trong tương lai, lúc đó bà tỏ ra yếu thế để đảm bảo an toàn cho Giản Đan sinh tồn, cũng hạ thấp sự tồn tai của Giản gia.
Chiêu lấy lùi làm tiến này của Mẹ vừa có thể bảo vệ được đồ vật cần phải bảo vệ vừa có thể vứt bỏ gia tộc liên lụy, bà tin chắc rằng tổ tiên khẳng định biết rõ bí mật của bộ trang sức Bạch Ngọc Lan này, chỉ có điều cho dù đã trải qua nhiều lần trắc trở nhưng vẫn không có cách nào khám phá được cơ duyên trong đó, cho nên mới coi nó như đồ gia truyền để truyền lại cho đời sau, chờ đợi thế hệ sau quật khởi.
Giản Đan lắc đầu, kiếp trước những vấn đề này cô không chú ý, không biết sau khi cô chật vật rời khỏi Thủ Đô thì ai sẽ là người được lợi, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.