Giản Đan gật đầu:
“Vâng, con nghe Ba, dù sao thì con cũng mới về nên có nói thì Ba cũng chưa có chuẩn bị, con cũng chưa vội, tương lai còn dài mà.”
Nghe Giản Đan nói năng nhẹ nhàng không biết vì sao đột nhiên Triệu Mục Phong lại bắt đầu hơi không chắc chắn rằng kế hoạch của ông ta có thể thuận lợi tiến hành hay không nữa.
Giản Đan tùy tiện trò chuyện việc gia đình với Triệu Mục Phong đại khái hơn nửa tiếng sau đó đề nghị kết thúc, thoái thác lời mời cùng ăn cơm của ông ta, nói cô muốn đi ngủ bù dưỡng nhan sau đó đứng lên trở về phòng khách.
Từ lúc bước vào nhà họ Triệu Giản Đan đã tận lực áp chế sự chán ghét của bản thân nhưng khi đối mặt với âm mưu tính kế của bọn họ cô vẫn nóng nảy.
Cô biết những chuyện từng xảy ra ở kiếp trước đã để lại khúc mắc trong lòng cô, nó không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, đặc biệt hiện giờ chính bản thân cô đang trải qua những việc này, cộng thêm hiện giờ cô đã là tu sĩ nên cảm quan càng mẫn cảm hơn thành ra khi đối mặt với bọn họ thì cảm xúc của những người này càng được mở rộng, phóng đại lên nhiều lần khiến bản thân cô bực bội, muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề, nhưng điều này sẽ bất lợi cho việc tu hành, Thiên Đạo cũng không cho phép.
Giản Đan thực hiện những động tác Yoga trên thảm Yoga đồng thời chậm rãi chải vuốt lại suy nghĩ của bản thân.
Sở dĩ Mẹ cô dẫn cô rời khỏi nhà họ Triệu là để nhảy ra khỏi cái vũng bùn này.
Cho nên có một số món đồ cổ của Giản gia không thể mang đi mà bị Triệu gia gắt gao nắm trong tay.
Mẹ cô chỉ có một thân một mình không có sự giúp đỡ, chỉ có thể giữ được một ít, trộm mang theo để truyền lại cho Giản Đan, Giản Đan đã lấy được món đồ quan trọng nhất chính là Bạch Ngọc Lan Không Gian, những thứ còn lại đối với cô ở hiện tại có thể nói có thể có hoặc không.
Nhưng không biết vì sao Giản Đan lại không muốn tiện nghi cho người nhà họ Triệu.
Đặc biệt là Triệu Tử Hàn kẻ đã tính kế cô ở kiếp, cô nhất định sẽ lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về mình.
Hơn nữa Mẹ cô khi rời đi không phải ra đi hai bàn tay trắng mà sinh sôi đem theo 20% cổ phần của Triệu thị, trong này chắc chắn đã có một cuộc đấu trí đấu dũng căng thẳng.
Cho nên cô chắc chắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, có một số việc cũng phải mau chóng xử lý mới được.
Mấy ngày tiếp theo Triệu Tử Du hóa thân thành hướng dẫn viên, dẫn Giản Đan đi tham quan hết những điểm tham quan nổi tiếng cùng với những trung tâm thương mại lớn của Thủ Đô.
Cầm chiếc thẻ đen của Triệu Mục Phong Giản Đan đã mua thêm cho bản thân mình không ít đồ, hiển nhiên Triệu Tử Du là kẻ thích hưởng ké cho nên cô ta càng dính lấy Giản Đan.
Giản Đan cũng ra vẻ hào phóng, dù sao thì đó không phải tiền của cô hơn nữa thân là con gái của ông ta nhưng Triệu Tử Du lại tận dụng mọi lúc để tiêu tiền như nước, xem mỗi tối lúc ăn cơm mặt của Triệu Mục Phong càng ngày càng đen là biết.
Nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì đến cô, ngoài việc cùng đi dạo phố với Triệu Tử Du ra thì cô rất ít khi ra ngoài, luôn nghiêm khắc sống dưới sự giám thị của nhà họ Triệu, không hề có hành vi khác thường nào.
Mỗi đêm cô đều dùng thần thức tiến vào Không Gian tiếp tục tu luyện pháp thuật nhưng vẫn không hề bỏ rơi việc luyện thể, cả hai cùng nhau song song tăng lên một cách từ từ, không bao lâu nữa là có thể đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ.
Ngày này Triệu Tử Du lại dẫn Giản Đan tới hội sở cao cấp để Spa làm đẹp, cô ta đi tiếp điện thoại mất khoảng ba mươi phút sau mới quay lại.
Giản Đan chẳng thèm hỏi có chuyện gì, sau khi chăm sóc da xong ra phòng chờ ngồi chờ cô ta.
Giản Đan đang nhấm nháp một ly cà phê thì cửa phòng bị gõ vang.
“Mời vào.”
Cửa phòng đẩy ra, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc váy công sở màu trắng, đầu tóc dài uốn sóng thả lơi, khuôn mặt tinh xảo, trang dung thoả đáng, chân đi giày cao gót cao năm centimet thong thả bước vào, ưu nhã vươn tay:
“Chào em, Giản tiểu thư, chị là Tôn Khải Lâm, Cha của chị nhậm chức ở Triệu thị, cũng là một trong những cổ đông của công ty.”
Giản Đan thích cách cô đi thẳng vào vấn đề, bắt tay với cô:
“Chào chị, Tôn tiểu thư, chị gọi em Giản Đan là được, mời ngồi.”
Tôn Khải Lâm chẳng thèm làm ra vẻ trực tiếp ngồi xuống, nhìn gương mặt non nớt của Giản Đan mỉm cười:
“Rất vui vì có thể nhìn thấy Giản tiểu thư, thật ra bọn chị biết em trở lại Triệu gia lâu rồi, cũng muốn tới của bái phỏng nhưng đều bị Chủ Tịch Triệu từ chối, ông ấy nói sẽ long trọng giới thiệu về em ở kỳ họp thường niên của công ty, thành ra bọn chị chỉ có thể mắt trông mong ngóng, hôm nay có thể ở đây ngẫu nhiên gặp được đúng là vinh hạnh của chị.”
Giản Đan không có bất kỳ tỏ vẻ nào đối với cụm từ “bọn chị” trong lời nói cô ta, chỉ mỉm cười ngọt ngào, buông ly cà phê bằng sứ trong tay xuống.
“Chị khách sáo quá, em đang làm quen với hoàn cảnh mới, dù sao thì em không phải là người địa phương, không trưởng thành ở đây nên vẫn còn đang thích ứng.”
Tôn Khải Lâm không thu được bất kỳ tin tức hữu dụng nào từ lời nói của Giản Đan nên chỉ có thể nói thẳng:
“Chuyện là thế này, Cha chị vô cùng hứng thú với số cổ phẩn của Triệu thị trong tay em, hy vọng em có thể suy xét, giá cả không thành vấn đề.”
“Nhưng mà 20% cổ phần này Mẹ em nói sẽ trả lại cho Triệu thị, huống hồ ông ấy là Ba của em, khẳng định sẽ không có bạc đãi em.”
“Ha ha, Giản tiểu thư, em phải nhớ cho kỹ em họ Giản, vì sao trước đây Mẹ em phải rời khỏi nhà họ Triệu em không biết hả? Em không muốn lấy lại công đạo cho Mẹ em à?”
“Hả? Ý chị là quan hệ của Ba Mẹ em còn có ẩn tình gì khác à? Làm sao mà chị lại biết được? Vì số cổ phần trong tay em này hai ngày hôm nay không thiếu người được bọn chị an bài chuyển động xung quanh em đâu.”
“Xem ra Giản tiểu thư cũng đã biết một số chuyện, vậy thì chị không lãng phí miệng lưỡi thêm làm gì, đây là số điện thoại của chị, phím một là phương thức liên lạc của chị, bọn chị sẽ chờ điện thoại của em.”
Nhìn chiếc điện thoại cảm ứng màu đen trước mặt, Giản Đan cầm lấy xoay chuyển trong tay, cười nói:
“iPhone đời mới nhất, xác thật cẩn thận hơn Ba em nhiều.”
Tùy tay bỏ vào ba lô chứ thật ra là để vào trong Không Gian.
Chưa kịp nghe được câu trả lời của Giản Đan thì đột nhiên cửa phòng lại mở ra, Triệu Tử Du vọt vào, nhìn thấy Tôn Khải Lâm đang ngồi đối diện sắc mặt liền biến đổi, nói vẻ rất khó chịu:
“Ui cha! Đây không phải là Tôn nương tử hay sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế này.”
Đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Triệu Tử Du vẻ mặt của Tôn Khải Lâm vẫn không thay đổi, lắc lắc đầu tóc dài cuộn sóng, dẫm giày cao gót đứng lên nhìn từ trên cao nhìn xuống,
“Đến gặp Đại tiểu thư chân chính của nhà họ Triệu chứ làm gì!”
Xưng hô này tức khắc khiến Triệu Tử Du méo mặt, thật sự đã chọc trúng chỗ đau của cô ta, cô ta cố nén tức giận quay đầu nói với Giản Đan:
“Giản Đan, chúng ta về thôi, làm mát xa xong về nhà nghỉ ngơi thì mới thêm khỏe mạnh hồng hào.”
“Ok.” Ngắn gọn không nhiều lời, Giản Đan thuận theo ý cô ta đi về, trước khi đi cô còn nghịch ngợm nháy mắt với Tôn Khải Lâm.